Lâm Phong tiện tay bẻ gãy cổ Thành Vân, ném xác xuống đất, thản nhiên nói:
“Quy định gì? Tôi thật sự không biết, nếu không thì ông nói tôi nghe thử?”
Nhìn thấy vậy, đám người trong sân đều hít sâu một hơi, cảm thấy choáng váng!
Mẹ nó? Mẹ nó chứ đây không phải mơ chứ?
Nghỉ trượng của thương hội Bách Vân đã tới rồi mà Lâm Phong vẫn dám giết người?
Anh còn dùng giọng điệu bình thản lơ đễnh như thết
Dường như hoàn toàn không để Hoàng Phi Long vào mắt!
Anh không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Hai mắt Đàm Thiên Hồng tối sầm, cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Ông ta biết tính cách của Lâm Phong, mạnh mẽ, tàn nhẫn, coi mạng người như cỏ rác, nhưng thật sự không ngờ đã tới mức này!
Tại... tại sao lại thế được? Lúc tới đây, ông ta đã nói với cậu chủ Lâm vài chuyện cần chú ý rồi! Cậu chủ Lâm cũng đã đồng ý, nói sẽ không tự dưng gây chuyện!
Kết quả bây giờ là sao đây?
Ông ta nên xử lý thế nào? Đàm Thiên Hồng chôn chân tại chỗ, cả người tê rần! “Tốt! Được lắm!”
“Đã lâu rồi tôi chưa thấy người trẻ tuổi nào phách lối thế này!”
Hoàng Phi Long giận quá hóa cười, nói liền mấy chữ được. “Hiện tại ông gặp được rồi?” Lâm Phong giương mắt nhìn.
Đàm Thiên Hồng nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói:
“Không, không phải như thết Nghỉ trượng Hoàng, ông cũng có thể thấy là Thành Vân chủ động khiêu khích chúng tôi, chúng tôi bị động...”
“Đàm Thiên Hồng, ở đây chưa có phần cho ông nói chuyện!”
Hoàng Phi Long lạnh lùng cắt ngang lời Đàm Thiên Hồng nói.
Đàm Thiên Hồng nghe thế, sắc mặt thay đổi nhưng không dám phản bác. Ông ta bước nhanh tới cạnh Lâm Phong, lo lắng nói:
“Cậu chủ Lâm, tôi biết ngài rất lợi hại, nhưng thương hội Bách Vân không dễ chọc, chúng ta không thể trêu vào!”
“Ông nói sai rồi!” Lâm Phong đưa mắt nhìn qua chỗ Hoàng Phi Long, lạnh nhạt nói: “Là ông không thể trêu vào chứ không phải tôi!”
“Cái gì mà thương hội Bách Vân, ở trong mắt tôi cũng chỉ là mấy con chó hoang, không chịu nổi một chiêu!”
Lời anh nói kinh thiên động địa! Đám người trong sân ồ lên!
Cơ thể Đàm Thiên Hồng run lẩy bẩy, môi giật giật nhưng không nói được gì nữa.
Gương mặt Hoàng Phi Long xanh mét, trên người đã ngập tràn sát khít Đúng lúc này, Lâm Phong tiếp tục nói:
“Tôi là một người biết rõ trái phải! Ông đã nói đến quy định với tôi, thì tôi cũng nên nói cho ông biết về quy tắc của mình!”
Hoàng Phi Long nghe thấy vậy, vẻ mặt thay đổi, vừa định nói gì đó thì phát hiện tay của Lâm Phong đã chộp tới chỗ mình!
Tốc độ nhanh kinh người!
Khi ông ta phản ứng lại được thì đã bị Lâm Phong túm chặt cổ, giơ lên. “Cậu... Cậu muốn làm gì? Mau buông tôi xuống!”
Gương mặt Hoàng Phi Long đỏ lên, khó khăn quát to.
Ông ta vừa hoảng sợ vừa thấy khó tin!
Thật sự không ngờ rằng Lâm Phong vẫn có gan ra tay với mình, kiêu ngạo tới mức nào đây?
“Cái gì gọi là quy tắc? Trong mắt tôi, thực lực chính là quy tắc!”
Lâm Phong hờ hững nói một câu.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, anh vặn gãy cổ Hoàng Phi Long.
“Rắc rắc!”
Cổ của Hoàng Phi Long van đi, bị Lâm Phong ném xuống đất lên tiếng đứt gãy, ánh sáng trong mắt dần tản ng như một con chó chết.