Mây trắng chan hòa khóm núi xa xa. Tiếng nhạn kêu sương buồn da diết mãi. Cỗ xe ngựa lăn bánh cộc cạch trên con đường mòn, hai bên cỏ mọc xanh um. Người đánh xe thong thả cho ngựa đi nước kiệu. Phía trước, Lang và Đoàn Hạo cưỡi ngựa dẫn đầu.
Trời vừa tảng sáng, họ khởi hành về Vân Chu. Chuyến đi ngoài dự kiến và cuộc hành trình trở về của Lang khiến tất cả đều thấm mệt. Lẽ dĩ nhiên vương tử không mời gọi họ theo cùng nhưng rốt cuộc, chuyện gì đến cũng phải đến. Khó mà ngăn cản được.
- Huynh định kết thúc chuyện này ra sao? - Đoàn Hạo mở lời.
Lang nới lỏng dây cương, anh quay đầu nhìn cỗ xe ngựa. Ngọc Mai thỉnh thoảng ghé mắt ra ngoài xem hai người họ.
- Mạnh Hy có thể an toàn nếu ta không tiếp cận huynh ấy. Dù gì, người hoàng hậu muốn trừ khử chính là ta. - Lang chậm rãi nói.
- Vậy là hoàng hậu biến Mạnh Hy thành công cụ chống lại huynh! Nhưng... huynh chắc Mạnh Hy sẽ không đánh Vân Chu chứ? - Đoàn Hạo cố ý nhấn mạnh từng chữ.
- Tất nhiên nó sẽ xảy ra! Và ta cần về Vân Chu ngay lúc này!
- Sao cơ? - Đoàn Hạo tỏ vẻ khó hiểu - Huynh biết trước như thế còn về kinh làm gì? Nếu không hay tin Thịnh Nhạc Minh bị xử tử thì huynh chẳng về đó à?
Lang bắt đầu mệt mỏi. Đột nhiên anh cảm giác mình không đủ sức nói chuyện cùng Đoàn Hạo ngày hôm đó. Nó cứ như nỗi bế tắc chưa biết giải quyết ra sao.
- Nếu Mạnh Hy đến Vân Chu, ta sẽ có cách đối phó đám mây kì lạ kia!
Nghe Lang bảo, Đoàn Hạo thật sự thông não. Quả nhiên vương tử Vân Chu dù bất kì lí do gì vẫn luôn xem trọng tình bằng hữu.
- Ta e huynh sắp gặp thêm tai kiếp lớn nữa rồi! Với tính cách hoàng huynh ta, hắn nhất định dẫn binh san bằng Vân Chu bằng mọi giá!
Lang ngẩng đầu nhìn trời, anh suy nghĩ hồi lâu. Lát sau quay sang Đoàn Hạo.
- Quân tử không nói hai lời. Huynh đừng hận ta!
Đoàn Hạo nắm chặt dây cương. Hắn lặng lẽ như chiếc bóng. Rõ ràng Lang đã nhẫn nhịn rất nhiều vì hắn. Tự lúc nào mà bản thân yếu mềm đến như vậy!
- Cô nương đó là con gái A Dao Khắc Định. Chuyện này hẳn liên quan hoặc Bình vương gia đang có vấn đề! - Lang tiếp tục nói.
- Thật ra, trước đây ta bị lão hồ ly ám toán, cô nương đó đã cứu ta một phen. Không ngờ thân phận lại là nữ nhân Âu Sa Nhĩ. Thảo nào cô ta am hiểu độc dược đại mạc đến thế.
Lang nhướng mày kinh ngạc. Đoàn Hạo vừa kể câu chuyện hắn chẳng định bụng nói. Bất giác, Ngọc Mai nghiêng đầu qua ô cửa, Lang thoáng trông ánh mắt u buồn từ nàng.
...
Đường về thảo nguyên xa xôi muôn trượng. Thắm thoát, Hạo Nguyên đã hộ tống Nguyệt Minh về nơi an toàn. Tần sư thúc và lão Nhị mừng rỡ đón chào nàng. Ngôi làng bé nhỏ bỗng trở thành mái ấm thân thương mà nàng chưa từng biết.
Mục Thủy buồn bã suốt thời gian Hạo Nguyên xuống núi. Khi nghe bọn trẻ báo tin, nàng vội vàng chạy từ ngọn đồi cao xuyên qua đồng cỏ thảo nguyên, niềm vui mừng khôn xiết.
- Hạo Nguyên ca!
Giọng nàng vang vọng từ xa, Hạo Nguyên quá đỗi sửng sốt. Không ngờ nàng ấy bày tỏ cảm xúc mạnh mẽ đến như vậy. Tiếng cười giòn giã thật vui tai. Ấy thế, khi Nguyệt Minh bước chân ra khỏi cỗ xe ngựa thì cả ba yên lặng nhìn nhau một lúc lâu.
- Mễ... - Mục Thủy há hốc miệng. Nàng tưởng chừng đứng không vững vì nhân ảnh trước mặt. Hạo Nguyên rất bối rối, cậu nắm tay Mục Thủy.
- Muội sao thế? Đây là Nguyệt Minh tiểu thư!
- Nguyệt Minh? - Mục Thủy bán tín bán nghi. Nàng mím môi trông Nguyệt Minh đang đứng lặng nhìn mình.
- Thôi chúng ta mau về làng, sư thúc mong chờ quá rồi!
Hạo Nguyên thúc giục bọn họ, cậu đâu hay duyên số đẩy đưa khiến tỷ muội trùng phùng. Tất cả phải chăng chỉ là một giấc mơ. Là mơ mà thôi!
Tối đó, vầng trăng lên giữa đỉnh đầu. Mục Thủy rón lén từng bước đến căn phòng Nguyệt Minh nằm. Ánh đèn dầu le lói sáng, nó in bóng nàng bên vách lá đơn sơ.
- Tỷ! - Mục Thủy thốt ra âm thanh nghẹn ngào. Nàng không biết tại sao mình hành xử thế.
Nguyệt Minh run rẩy hai tay, nàng cố kiềm nén cảm xúc bằng mọi giá. Hai mắt đỏ hoe, ngấn lệ, nàng cắn chặt môi như muốn bật máu.
- Là tỷ thật sao? Có phải tỷ không?
Mục Thủy nhìn chầm chầm vào đôi mắt khổ sở của Nguyệt Minh. Cuối cùng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
- Thủy nhi!
Nguyệt Minh cầm lòng không được, lao tới ôm chầm Mục Thủy. Cả hai hòa mình trong suối lệ tương phùng.
Không gian đoàn tụ thật mang bao niềm vui khó tả. Tuy nhiên, Hạo Nguyên cùng các vị sư thúc chưa biết điều này. Chuyện Mạc Sa Dĩnh ở Yên Tảo đến tai Tần sư thúc. Mấy người họ lo lắng khôn nguôi.
- Hoàng đế đại mạc sang đây vốn dò thám tình hình. Hắn quả thật bản lĩnh vô cùng. Nhưng lần này e họa lớn xảy ra! - Lão Nhị nói với Tần sư thúc.
- Ta cũng nghĩ vậy! Mà chuyện Nguyệt Minh là thế nào? Tại sao Lang cũng nhúng tay vào? - Tần sư thúc nhìn Hạo Nguyên.
- Con nghĩ nên hỏi tiểu thư ấy. Còn không thì cứ giải quyết chuyện nam nhân. Dù sao, Lang đã giúp chúng ta đánh đuổi hắn về nước.
Hạo Nguyên thở dài âu lo. Tần sư thúc biết việc không đơn giản thế. Ông quay sang lão Nhị. Lần này, lão Nhị không nói thêm nữa mà đăm chiêu nghĩ ngợi.
Tần sư thúc mất dần kiên nhẫn. Ông ấy bắt Hạo Nguyên kể hết toàn bộ sự việc. Thật ngoài sức tưởng tượng, Tần sư thúc ngồi bệt lên ghế, chẳng biết đối diện tất cả thế nào.
...
Tiếng gió thét gào ngoài khung cửa gỗ. Vầng trăng ẩn hiện sau những lớp mây giăng. Mục Thủy tựa đầu vào vách lá, nàng mang nỗi niềm chất chứa trong đôi mắt đẫm lệ.
Nguyệt Minh ôm lấy hai đầu gối, trên tay vẫn còn giữ mảnh ngọc bội Đoàn Hạo đưa. Sự nức nở của hai cô gái như mèo con bé nhỏ, chẳng dám nấc thành tiếng.
- Chúng ta không được tiết lộ mối quan hệ này. Muội hiểu không? - Nguyệt Minh khẽ khàng.
- Tại sao vậy? Muội... muội không muốn nói dối Hạo Nguyên ca! - Mục Thủy căng thẳng, đan tay vào nhau.
- Họ đã biết thân phận tỷ nhưng... chưa xem ta là ngoại bang. Bấy nhiêu đó đủ rồi! Đừng gây rắc rối thêm nữa. - Nguyệt Minh trầm giọng.
- Tỷ à, cha chúng ta... - Mục Thủy nén nỗi đau, nàng chẳng muốn khóc to lên. Nguyệt Minh cắn chặt đôi môi, nàng cố ngăn dòng lệ tiếp tục tuôn ra.
- Đừng yếu đuối nữa! Khó khăn lắm chúng ta mới đoàn tụ. Tỷ sẽ nghĩ cách!
Nguyệt Minh trấn an Mục Thủy. Thật chẳng dễ dàng gì! Nàng biết rõ điều đó dù nàng cố tỏ ra mạnh mẽ nhất có thể.
Tại sao chứ?
Tại sao nữ nhân cứ phải cam chịu số phận như vậy?
- Tỷ nói thật muội nghe được không? Bao năm qua, vì sao tỷ lưu lạc đến đây? Phụ thân tìm kiếm khắp nơi mà không được. Rốt cuộc, tỷ định che giấu muội điều gì? - Mục Thủy khổ sở van nài.
- Thủy nhi, làm ơn! Đừng hỏi nữa! Tỷ không muốn mọi thứ đi quá xa! - Nguyệt Minh tránh ánh mắt Mục Thủy. Nàng đau khổ trông vầng trăng vàng vọt nơi góc trời xa thẳm.
- Nếu tỷ không nói thì làm sao muội an lòng đây? Chúng ta là tỷ muội ruột thịt mà! Muội xin tỷ! Tỷ tỷ...
Nhìn tiểu muội mình sầu não khôn nguôi, Nguyệt Minh chua xót lắm. Nàng chạnh lòng khi hồi tưởng chuyện xưa. Có lẽ nó đã chấm dứt lúc nàng gặp Lang trên cây cầu bắt ngang con kênh nhỏ. Ánh mắt quân tử làm trái tim nữ nhân rung động bởi bao năm phải muộn phiền vì bạo chúa đại mạc.
Kẻ không thuộc về mình nhưng cứ quẩn quanh cuộc đời mình. Nàng nhớ lại đôi mắt Ngọc Mai lúc gặp nhau lần đầu. Cả hai như thể cùng một tâm trạng. Mãi chờ mong giấc mơ chẳng biết bao giờ chạm tay tới được.
Duyên do mệnh trời.
Sầu não lại tự mình đa tình mà ra.
- Tỷ không muốn theo bệ hạ về sao? - Mục Thủy buột miệng hỏi.
- Xin muội đấy! Đừng hỏi nữa... - Nguyệt Minh gục đầu xuống, mắt nàng long lên những gân máu đỏ ửng. Nàng chỉ mong tất cả như giấc mơ. Nàng quá mệt mỏi và chẳng thể vùng vẫy trong cõi nhân sinh này nữa rồi. Cơn ác mộng Ân Dung phủ đã quá đủ, nàng đang chết dần chết mòn vì nỗi ám ảnh đó.
...
Sắc thu nhuộm tím khung trời quang mây tạnh. Những thân cây dần trụi lá, xác xơ trước gió. Ngọn cỏ héo úa viền theo đường chân trời xa vô định. Đáy nước long lanh in bóng mây thong thả dạo quanh.
Mấy chậu cúc vàng nở nộ dưới nắng. Ngọc Mai lơ đãng nhìn chúng. Trông sức sống mãnh liệt kia làm nàng bồi hồi kỉ niệm ấu thơ. Lọn tóc trắng thỉnh thoảng rơi xuống vai, nàng thẫn thờ vuốt nhẹ nó như tự an ủi trái tim mình.
Thư phòng đối diện bên chân cầu. Lang lại vùi đầu trên mấy bức họa đồ. Nàng đoán thế, vì bất kể lúc nào nàng đến cũng đều thấy phu quân ngồi dưới sàn, xung quanh là những cuộn giấy vẽ hình núi non trùng điệp.
Vừa về lại Vân Chu, Lang ở lì trong thư phòng. Đến nỗi nếu nàng hay các gia nhân quên mang thức ăn đến, chắc Lang cũng chẳng màng chuyện đó nữa.
Chu Vân vương mãi tận bây giờ vẫn biệt tăm. Ông ấy khiến nàng vô cùng bất an. Tình trạng phu quân không tốt, hy vọng ông ấy về kịp. Nếu không, nàng chẳng thiết tha gì nhân thế.
Lòng thở than, trơ trọi, nàng thầm mong phép lạ xảy ra. Một chút yên bình nơi khóe mắt, rồi căn phòng đó chợt mở cửa. Bóng dáng Lang ẩn hiện trước tia nắng nhàn nhạt buổi sớm mai. Ngẫm nghĩ giây lát, nàng bèn xuống bếp nấu vài món Lang thích.
Đoàn Hạo đến thư phòng, hắn chưa biết bắt đầu câu chuyện ra sao. Lang thoạt trông thì lại quay vào phòng.
- Tiêu Ân gửi mật thư cho ta! - Đoàn Hạo nghiêm nghị bảo.
- Vậy là hắn không từ bỏ ý định! - Lang chậm rãi đáp. Anh kéo bản đồ lại gần Đoàn Hạo.
- Tây Phục địa hình hiểm trở, rất khó công phá. Nếu men theo biên giới, đạo quân nhất định tấn công chốt Hoa Lâm trước tiên. Mạnh Hy đang ở Yên Tảo, Nhậm Bình Thanh trấn ải Huỳnh Vân. Nơi binh lực yếu ớt nhất bây giờ là... Yên Đô! - Lang quả quyết rồi đặt lá cờ xuống vị trí nhỏ trên bản đồ.
Đoàn Hạo ngần ngừ hồi lâu, hắn nói:
- Huynh định giúp Mạnh Hy bảo vệ Yên Đô sao?
Lang nghe thế thì buông tiếng thở dài.
- Nếu ta giữ Yên Đô thì sẽ mất Vân Chu!
Đột nhiên thế trận liên hoàn giăng phủ, Lang bình chân khi đứng giữa đôi bờ. Mối tử thù với hoàng tộc chưa nguôi, nay nợ máu cùng Thịnh Nhạc Minh vì cái chết của Chu sư phụ. Đúng là không giết hắn thì kẻ khác nhanh tay hành động. Mọi chuyện mờ mờ ảo ảo khác nào sương mù bao phủ.
Tấm bản đồ bỗng chuyển sang màu tối sẫm. Lang ngỡ mình nhìn lầm. Bàn tay tự động với lấy...
- Lang?
Đoàn Hạo chưa hết băn khoăn thì Lang mặt mày biến sắc. Mồ hôi ướt đẫm trán.
- Tử Phong! Thiếp mang canh nóng cho chàng đây!
Ngọc Mai bất giác mở cửa, nàng gương mặt tươi tỉnh, định bụng hầm canh để phu quân nếm thử.
- Lang!!!
Giọng Đoàn Hạo nghiêm trọng khiến chén canh trên tay nàng rơi xuống. Ngọc Mai hoảng hốt lao tới cạnh phu quân.
- Chàng sao thế này?
Nàng run rẩy nắm chặt tay Lang vì thấy anh ôm ngực một cách đau đớn. Bờ môi tái nhợt, toàn thân thấm đẫm mồ hôi, Lang gắng gượng đứng dậy bằng mọi giá.
Cơn đau thấu ngực khiến Lang khó thở. Anh ghì chặt cạnh bàn rồi ngồi xuống ghế.
- Không được rồi! Nó đang phát tác rất nhiều. Nếu vương gia không về kịp thì... - Đoàn Hạo sa sầm nét mặt.
- Ta vẫn ổn... không sao đâu!
Lang cố trấn an họ. Ngọc Mai quặn thắt cõi lòng. Cứ nhìn Lang mấy lần bị độc tố giày vò thể xác, nàng đau xót vô cùng.
Phải tìm cách cứu chàng! Ta phải nghĩ ra cách!
Nàng khổ sở trong suy nghĩ ngập tràn. Đoàn Hạo bắt mạch hồi lâu, hắn đang đắn đo chuyện gì đó.
...
Kéo chiếc chăn ấm trên người Lang, Ngọc Mai xót xa nhìn phu quân có phút giây ngủ bình yên thế này. Dù nó chỉ là do cơ thể quá suy kiệt mà ra. Song, nàng vẫn xem như anh đang được ngủ.
Dáng vẻ tuấn tú, thanh cao của trang vương tử Vân Chu, Lang khiến bao nữ nhân si mê cực độ. Ngày đó, anh dùng kiệu hoa tám người khiêng rước nàng về dinh. Tuy trái tim vương tử nàng chưa lấy được nhưng sự quan tâm của chàng đủ xây mộng uyên ương hồ thủy. Nàng cam tâm tình nguyện điều đó.
Có ai biết sau vẻ bế nguyệt tu hoa kia là một sát thủ bậc nhất thiên hạ. Nàng luôn hiểu phu quân mình, chàng chẳng phải bóng ma chết chóc mà tựa như con sói lạc loài trong đáy vực tối tăm. Có lẽ tình yêu chưa đủ sức lay động. Chàng cần nhiều hơn thế. Nàng phải làm sao đây? Quá nhiều kẻ xấu muốn hãm hại chàng. Sức nữ nhi yếu mềm, nàng sao bảo vệ nổi tình yêu vừa đâm chồi nảy lộc?
- Đoàn đại phu? - Ngọc Mai chợt thấy Đoàn Hạo ngoài bậc cửa. Có vẻ hắn muốn nói chuyện với nàng. Bước chân nhẹ nhàng trên đám cỏ xanh xanh, nàng nối gót Đoàn Hạo sang rặng liễu phía xa chân cầu. Nơi ao sen đàn cá mãi bơi lội tung tăng.
- Tiên sinh! Phu quân ta... - Nàng ngập ngừng chưa biết thổ lộ thế nào. Đoàn Hạo vốn cũng đang âu lo cùng cực. Hắn thở dài nhìn ao sen trước mặt.
- Ta không biết Lang còn chịu đựng được tới khi nào. Mọi thứ dần vượt quá giới hạn của con người.
Nàng chẳng muốn tuyệt vọng. Bản thân Đoàn Hạo tài giỏi như thế mà còn muộn phiền ưu tư. Biết làm sao kì tích xuất hiện bây giờ? Nàng không thể mất Lang! Không thể...
- Rốt cuộc thứ thuốc mà cha phải đi tìm là gì? Tại sao tiên sinh không nói rõ? - Nàng sốt sắng hỏi.
Đoàn Hạo chắp tay sau lưng, hắn do dự hồi lâu rồi từ từ đáp:
- Nó là Kỳ Lân huyết! Thứ thần dược cực mạnh của tộc Phượng Hoàng. Nó vô cùng độc nếu chạm vào, tuy nhiên lại có tác dụng hóa giải độc tố khác. Kỳ Lân huyết hiếm có, khó tìm. Phu quân cô hiển nhiên sở hữu một lọ vì hắn vốn là dòng dõi Phượng Hoàng tộc. Tiếc thay... tộc người diệt vong. Cơ hội tìm được vô cùng thấp.
Ngọc Mai hết sức khó hiểu. Nàng hỏi lại Đoàn Hạo:
- Chẳng phải chàng ấy đang có thứ thuốc đó sao? Lẽ nào tiên sinh lại nói tiếc thay?
Đoàn Hạo thở dài, hắn vốn định không muốn phân ưu đủ việc cho nàng nghe. Ấy vậy, thà nói ra còn hơn ấp ủ trong lòng.
- Mấy năm trước, hắn dùng nó để trao đổi mạng sống của các sư đồ mình. Giờ đây, bản thân gặp nạn, tính mạng lâm nguy thì không thuốc thang hỗ trợ.
Nghe Đoàn Hạo nói, Ngọc Mai chợt nảy ra ý định. Nàng khẽ khàng:
- Tại sao chúng ta không trở lại nơi đó mà thỏa thuận? Hay cha đang đến đấy cũng nên?
Đoàn Hạo nhìn nét hồn nhiên của Ngọc Mai rồi ngán ngẩm.
- Tên quỷ lùn đó khó khăn lắm mới đoạt được thần dược. Chuyện lấy lại đâu hề dễ dàng. Chu Vân vương đi tìm khá lâu nhưng chẳng tin tức gì. Thật sự không thể đợi nữa rồi!
Ngọc Mai nét mặt tối tăm, nàng sụp người xuống đất. Đoàn Hạo chỉ có thể ngậm ngùi nhìn nàng như thế. Lũ cá dưới ao sen thi thoảng đớp động mặt nước xanh.
- Ao sen đầy độc tố nhưng không giết được ta. Lẽ nào chàng nhẫn tâm buông xuôi tất cả như vậy?
Nàng nói như tự khóc than riêng mình. Đoàn Hạo hết sức ngạc nhiên, hắn buột miệng hỏi:
- Cô nương... chạm vào đây à? - Hắn chỉ dòng nước xanh lơ kì dị trong ao.
- Phải! Ta bị một con cá cắn trúng tay!
Đoàn Hạo nhướng mày kinh ngạc. Hắn vội vàng nhìn xuống ao sen. Mặt nước bỗng chuyển sang màu đen kịt.