Vương tử nước láng giềng đang đứng trên pháo đài cao sừng sững, ánh mắt ngóng về nước bạn, hướng về Rừng Tối ở cuối đường chân trời.
Lúc này, vương tử vẫn chưa nhận được thư tín từ tân vương hậu, chỉ là hắn cũng bắt đầu có một cảm giác khó tả. Sâu trong Rừng Tối, tựa như có cái gì đó đang réo gọi hắn, khiến hắn mãi nhìn về phương nọ, khao khát tìm hiểu hư thực.
Đợi đến khi tùy tùng của tân vương hậu đến, vương tử vừa đọc hết thư thì lập tức thu xếp hành lý, không muốn hoang phí bất kỳ phút giây nào nhảy lên ngựa, xuất phát về phía khu rừng.
Dựa theo chỉ dẫn trên thư, móng ngựa vượt qua trùng trùng rễ cây lấp ló dưới lớp bùn đất cằn cỗi, xuyên qua những bụi cây trong rừng. Không biết liệu vương tử có xuất hiện ảo giác hay không, đường đi vào rừng lại thuận lợi khác thường. Dường như cả những dây leo nhành cây đều nhường đường cho hắn…
Điều này làm vương tử nhớ đến một truyền thuyết, tương truyền xưa kia, cũng có một vị vương tử đã từng giải cứu một mỹ nhân say giấc giữa hoa tươi và gai nhọn.
Suy nghĩ này khiến vương tử láng giềng cảm thấy tâm trạng vui vẻ, lên đường khoan khoái hơn hẳn.
Thực tế thì, từ khi vương tử láng giềng tiến vào khu rừng, hoàn toàn không gặp bất kỳ trở ngại nào, thực vật ven đường đều nhường lối cho hắn.
Không lâu sau đó thì vương tử ngửi thấy một mùi thơm tràn ngập trong không khí, khiến hẳn trên nên mê muội mà gia tăng tốc độ đi tiếp.
Tiếp theo, vương tử láng giềng băng qua lớp cây cối che khuất bầu trời, đi vào một bãi đất trống nho nhỏ. Ngay lập tức, ánh mắt của hắn bị khung cảnh ở trung tâm hấp dẫn, không phải nhà gỗ mà là…
“Ồ, ôi Chúa ơi…” Vương tử ngạc nhiên mở to mắt, nhìn thiếu niên đang say giấc giữa muôn vàn đóa hoa nở rộ, sợ hãi thốt lên tiếng thán phục.
Vương tử Bạch Tuyết được các chú lùn đặt vào một cỗ quan tài làm bằng thủy tinh. Cả bên trong lẫn bên ngoài quan tài toàn là những bó hoa đỏ rực yêu kiều, trên cánh hoa còn lưu lại cả những hạt sương long lanh.
Tuy nhiên thiếu niên đang ngủ say còn xinh đẹp hơn chúng. Làn da cậu trắng ngần khiến hắn nhớ đến tiết xuân hàn se lạnh ở quê nhà, khung cảnh một nhụy hoa e ấp trên nền tuyết trắng tinh. Dù chỉ đứng từ xa nhìn lại, vương tử láng giềng cũng có thể tưởng tượng lúc hàng mi dài kia nhúc nhích, đôi mắt ấy mở ra thì sẽ là một đôi mắt trong trẻo như thế nào.
Vương tử xuống ngựa, ngắm nhìn khuôn mặt của vương tử Bạch Tuyết và không khỏi cất lời ca ngợi: “Thật là một thiếu niên xinh đẹp.”
Và hắn ngay lập tức đoán được đây nhất định là vị mỹ nhân cần hắn giúp đỡ —— người đã xuất hiện trong thư của tân vương hậu ở nước bạn.
Vương tử cẩn thận đến gần. Hắn thấy Bạch Tuyết được bọc trong một lớp lụa mỏng, xương quai xanh lấp ló dưới lớp hoa và vải lụa, xuống nữa là bộ ngực tròn đầy trơn bóng, trông cực kỳ đàn hồi khuất sau lớp vải mờ. Đôi chân thon dài của cậu khép lại, dù là ai cũng sẽ tự động nghĩ đến đường cong xinh đẹp kéo dài đến mắt cá chân, hai tay của Bạch Tuyết thì được đan lại đặt trên bụng của cậu…
Vương tử láng giềng không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết trượt lên trượt xuống rồi quỳ ngồi bên cạnh quan tài. Hắn đưa tay chạm đến gò mắt của cậu, vuốt ve, tức thì hương hoa trong không khí lại nồng hơn nữa. Kích thích từ thị giác và xúc giác khiến hắn miệng đắng lưỡi khô, trong lòng dấy lên dục vọng lạ lùng, đòi hỏi càng nhiều lại càng nhiều.
Lúc này, những chú lùn ở trong căn nhà gỗ nghe thấy tiếng động thì nhao nhao tràn ra bãi đất trống.
Chú lùn áo đỏ cất tiếng đầu tiên: “Ha ha, ngài chính là vương tử láng giềng có thể cứu được Bạch Tuyết đấy ư?”
Vị vương tử ngẩng đầu đánh giá những người lùn tuy vóc dáng thấp bé lại rắn chắc vô cùng, khẳng định đáp: “Đúng vậy, thưa các chú lùn tôn kính.”
Sau đó, vương tử lại bổ sung thêm: “Nhưng tôi cần đưa em ấy về vương quốc của tôi thì mới có thể cứu sống em ấy được.”
Các chú lùn nghe xong thì bắt đầu bối rối, châu đầu ghé tai nhau bàn luận. Bọn họ không hề muốn để vương tử nhỏ rời đi chỉ vì nhóc báu vật xinh đẹp này vừa hiền lành lại quá ngon miệng. Nhưng… họ cũng không muốn Bạch Tuyết cứ mãi ngủ say như vậy.
Vương tử láng giềng nói rất nhiều đạo lý với bọn họ, cũng hứa hẹn chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với vương tử Bạch Tuyết. Lúc này các chú lùn mới miễn cưỡng đồng ý.
Chú lùn áo tím cường điệu nói: “Tuy nhiên ngài phải cho phép chúng tôi thường xuyên đến thăm vương tử Bạch Tuyết mới được.”
Vương tử láng giềng bèn đồng ý: “Cả tôi và em ấy sẽ rất hoan nghênh các chú lùn đến thăm.”
Ngay sau đó vương tử Bạch Tuyết được vương tử láng giềng bế lên ngựa. Bạch mã của hắn có linh tính, khi thấy hai người đi lại thì tự động quỳ mọp xuống để bọn họ lên ngựa.
Vương tử láng giềng cẩn thận tỉ mỉ ôm Bạch Tuyết vào lòng, một tay giữ chặt dây cương, một tay đỡ mỹ nhân trong ngực, lên đường quay trở về.
Vương tử nhỏ ngủ say lại ngoan ngoãn lạ kỳ, mềm nhũn tựa vào lòng vương tử láng giềng mà tỏa ra hương thơm, khiến chóp mũi của hắn bị mùi thơm mê người lẩn quẩn vờn quanh, tinh thần của hắn lại không thể tự chủ được mà hưng phấn, cả gậy th*t cũng cứng rắn, tạo thành một cái lều vải.
Bàn tay vốn chỉ ôm eo Bạch Tuyết lại chậm rãi di chuyển lên trên, cách một lớp vải mỏng mà nhào nặn bầu vú căng đầy. Xúc cảm từ bàn tay khiến vương tử nước láng giềng đã cứng càng thêm cứng. Hắn bất giác nghiêng người về phía trước để có thể dán sát vào cơ thể của mỹ nhân trong ngực, gậy th*t đói khát căng đau chọc vào giữa đùi của cậu, tận dụng lúc đi ngựa xóc nảy mà ma sát lên đấy coi như tạm an ủi.
Vương tử láng giềng chỉ cảm thấy thịt mông ngạo nghễ kia ưỡn lên trên gậy th*t, dù chỉ mài cọ nhẹ nhàng cũng để hắn nếm được sung sướng cực hạn. Bàn tay không đủ thỏa mãn nên dần dò vào giữa vạt áo của vương tử Bạch Tuyết, bắt đầu ngắt nhéo đầu v* mập mạp, cảm giác mềm mại và co dãn cực kỳ khiến hắn thở ra một hơi hài lòng.
Dưới hông chấn động thần tốc, trong đầu vương tử không thể không nghĩ đến khung cảnh sau khi Tiểu Bạch Tuyết tỉnh lại, cậu sẽ bị hắn thao làm nước chảy giàn giụa, giọng nói ngọt ngào cất lên từng tiếng rên kích tình, rồi hắn lại có cả ảo giác sung sướng khi được đâm vào lỗ thịt mềm của Tiểu Bạch Tuyết —
Dưới kích thích đồng thời từ tinh thần lẫn nhục thể, vương tử láng giềng không thể gắng gượng được bao lâu. Trước mắt hắn trống rỗng, gậy th*t phấn khởi phun ra tinh dịch trắng đục. Hắn gục lên bờ vai của Bạch Tuyết, vừa nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen nhánh của cậu, vừa hưởng thụ hương vị cao trào mặc cho dịch thể sền sệt dính lan trên cơ thể hai người.
Một ít tinh dịch chảy dọc trên đùi của vương tử Bạch Tuyết. Cúc huyệt nhỏ gần đây không được vật thô to ấm nóng lấp đầy nên giờ đây đói khát hấp hé cửa động, nuốt vào không ít tinh dịch. Đúng lúc đến một chỗ xóc này, bạch mã nhẹ nhàng nhảy lên, táo độc kẹt trong cuống họng Bạch Tuyết bị khạc ra, hơn nữa cậu còn được dâm dịch tẩm bổ nên ngay sau đó, vương tử nhỏ khẽ kêu một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
“Ưm…”
Vương tử Bạch Tuyết hoang mang nhìn quang cảnh trôi tuột về phía sau, sau lưng lại cảm nhận được hơi ấm bao quanh khiến cậu thoải mái lạ kỳ. Một hồi lâu sau, cậu mới nhận ra mình đang được một người ôm lấy.
Vương tử láng giềng bỗng thấy Tiểu Bạch Tuyết tỉnh lại, nghĩ đến những việc mình vừa làm với cậu thì mặt nóng hầm hầm. Hắn hạ giọng hỏi:
“Ôi vương tử Bạch Tuyết thân yêu của tôi, em đã tỉnh rồi ư?”
“Tôi… tôi đang ở đâu đây?” Vương tử nhỏ nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay vòng quanh mình, quay đầu lại nghi hoặc.
“Các chú lùn đâu rồi?”
Vương tử nước láng giềng không rõ vì sao hai gò má của Bạch Tuyết lại ửng hồng, trong lòng hắn lại trăm mối ngổn ngang, chỉ hận không thể ăn hết tiểu mỹ nhân này vào bụng. Hắn thở hắt ra, kể lại toàn bộ mọi chuyện về trái táo độc làm cậu rơi vào hôn mê.
“Các chú lùn muốn tôi cứu em nên mới đồng ý để tôi đưa em về vương quốc của mình…”, vương tử láng giềng trông thấy Bạch Tuyết nhíu mày thì vội vã nói thêm, “…Nhưng… bọn họ sẽ tới thăm em thường xuyên đấy.”
Nghe được chuyện này thì vương tử Bạch Tuyết mới thở dài hài lòng, cười lên: “Anh đã cứu tôi nên tôi thật lòng cảm ơn anh rất nhiều.”
Trong lúc di chuyển, thân ngựa liên hồi ma sát từ thịt non đến cửa huyệt ở giữa hai đùi, khiến hai cái miệng nhỏ của vương tử nhỏ trống rỗng dần trở nên tê dại, d*m thủy không biết đã thâm ướt quấn áo ở bên dưới từ khi nào. Cậu lấy lại tinh thần mới bắt đầu nhận ra nơi ấy thật khó chịu, không khỏi uốn éo cơ thế, muốn mài cọ nhiều hơn nữa —
Thấy người trong lòng nhúc nhích thì vương tử láng giềng còn đang trong dư vị kích tình làm sao chịu nổi. gậy th*t bị mông nhỏ đè lên cứ như bị trêu chọc, một luồng nhiệt xộc thẳng xuống, thứ thô to nóng bỏng lại tiếp tục gắng gượng.
Vương tử Bạch Tuyết bị vật cứng chọc chọc khẽ run, phát ra tiếng rên rỉ êm tai: “Hưm…a…Anh…chỗ đó của anh làm tôi bị cấn.”
“Xin…xin lỗi em…”
Vương tử nước láng giềng nổi lên khát vọng lại có chút thẹn thùng. Ban nãy vì Tiểu Bạch Tuyết ngủ say nên hắn mới có dũng khí làm càn. Lúc này cậu ấy đã tỉnh lại, hắn — Đột nhiên phát hiện bàn tay mình vẫn đang vuốt ve núm vú của cậu, hắn hốt hoảng muốn thả ra, không ngờ Tiểu Bạch Tuyết khẽ đè lại.
“Ưm… Hẳn là chỗ ấy của anh đang rất khó chịu…” Tiểu Bạch Tuyết tốt bụng cầm lấy tay của vương tử láng giềng, ấn lên hai bầu vú mềm của mình. Cậu biết, dù là nhóm hộ vệ, các chú lùn hay vị khách lạ lẫm lại quen thuộc đầy nhiệt tình đều rất thích được làm như vậy.
Thế thì vị điện hạ hiền lành này nhất định cũng không ngoại lệ. Huống hồ bản thân được sờ mó rất thoải mái, đầu v* mềm cũng rất ngứa nên cậu lại không thể nhịn nổi phát ra tiếng rên thích ý.
“Đúng, đúng vậy…” Vương tử láng giềng ngấy ngốc đáp lại, dương v*t không thể nào không chế cọ thẳng vào Tiểu Bạch Tuyết.
“Thế… thế anh lại đây…chỗ này sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Vương tử Bạch Tuyết biết rằng khi gậy th*t cứng lên sẽ vô cùng khó chịu, dương v*t nhỏ của chính cậu cũng đã căng đến mức chảy nước. Cậu cúi người nằm sấp, ôm lấy cổ của bạch mã, cái mông vểnh ngạo nghễ ưỡn lên. Vải vóc vị d*m thủy thấm ướt từ lâu đã dán sát vào da thịt, phác họa một đường cong tuyệt đẹp mê người. Giữa hai đùi hé lộ cúc huyệt hồng hào hơi hơi khép mở, tựa như đang chào đón thứ gì mà chảy ra một ít nước.
Hai mắt vương tử láng giềng nhìn đăm đăm, hạ thể kêu gào muốn xông vào, một đường đâm vào chỗ sâu nhất. Cảnh tưởng trước mắt quá ư là kích thích thần kinh của hắn. Đầu tiên, hắn duỗi một ngón tay đi vào dò xét. vừa vào được một đốt thì cả hai đồng thời thở ra.
Vương tử láng giềng cảm nhận được bên trong ấm ướt mềm mướt ra sao, thành ruột chặt chẽ như một cái miệng nhỏ, vừa đi vào thì đã vội vàng hút lấy. Hằn gần như có thể mường tượng được lát nữa đến phiên cây hàng lớn của mình đi vào thì sẽ sung sướng đến mức nào.
“Hưm ưm…” Vương tử nhỏ có hơi gian nan mà lắc lư cái mông. Cậu có cảm giác như đã lâu rồi mình không được trải qua tư vị lấp đầy. Bên dưới chỉ có một đốt ngón tay quậy thọc làm cậu có ảo giác linh hồn mình muốn bay lên, nhưng mà…
“Không đủ… Ôi…” Cậu thì thào thở gấp, bởi vì trống rỗng và khát vọng mà chảy nước mắt.
Một tiếng ‘không đủ’ như giận hờn vu vơ của Tiểu Bạch Tuyết vào tai của vương tử láng giềng lại không thua gì thuốc kích tình mạnh mẽ nhất. Hắn rút ngón tay tức thì, dịu dàng tách ra hai bờ mông mềm mại của người đằng trước rồi hung ác gấp gáp đâm gậy th*t vào.
Bạch mã phi nước đại xóc nảy lên xuống, nhờ vậy mà hắn có thể cắm vào càng sâu càng mạnh. Tiểu Bạch Tuyết cao giọng rên lên, trong âm thanh toát ra thỏa mãn và sảng khoái.
“Ưm a, hức a… Cắm, cắm vào sâu quá, nóng quá…”
Vương tử Bạch Tuyết một tay giữ tay của vương tử láng giềng đùa bỡn đầu v* và bầu vú mình, một tay mò xuống dưới bụng, sục hai lần cho dương v*t nhỏ tinh xảo rồi đi xuống tiếp, bắt đầu miết lên âm đế mẫn cảm đã sưng tấy, xoa xoa thịt mềm giữa cánh hoa, an ủi hiu Nỉ non quạnh phía trước.
Tiểu Bạch Tuyết vô thức trở thành những lời khích lệ vương tử láng giềng. Bao tinh hoàn được mông mập vây lấy, gậy th*t được thành ruột vừa khít vừa ấm gắt gao ngậm chặt, quy đầu cọ lên cúc tâm, trong đấy lại như có một cái miệng nhỏ khác, nương theo tiết tấu xóc nảy lên xuống mà từng chút từng ngậm mút.
“Ha…Bé cưng… Bên trong em thật chặt…”
Vương tử nước láng giềng dùng cả hai tay nắn bóp hai vú của Tiểu Bạch Tuyết, không chờ cậu hướng dẫn, hắn đã bắt đầu dùng sức nhào nặn. Trong lòng bàn tay là thịt mềm cực kỳ co dãn còn dưới thân là bao bọc chặt chẽ, không có cái nào là không đưa hắn đến thiên đường. Hắn càng hung hăng đâm thọc tạo nên tiếng nước nhóp nhép vang dội: “Thật nhiều nước… Sướng quá… Thân ái của tôi… Hưm…a…”
“gậy th*t… thật lớn… thật nhanh… A a a sắp ra… Ưn a… Trên lưng ngựa… nhanh quá… sắp bị chọc hư… hức…”
Vương tử Bạch Tuyết bị nhịp độ kịch liệt này kích thích cho trước mắt trắng xóa, da thịt trắng ngần nhuốm một màu nhục dục. Khoái cảm dồn dập từ cúc huyệt gần như vượt qua cảm giác trống rỗng của hoa huy*t. Cậu kéo tay của vương tử nước láng giềng đến trêu đùa hoa huy*t nhà mình… Ngón tay cậu quá nhỏ, không đủ —
Lúc vương tử láng giềng phát hiện lối vào u tối nhỏ hẹp của Tiểu Bạch Tuyết, dương v*t trong cúc huyệt lại to ra mấy vòng. Hắn hưng phấn va chạm bành bạch, thao làm hậu huyệt của cậu, dùng ngón tay cảm nhận sự trơn mướt mềm mại của thế giới mới và bắt đầu tưởng tượng hình ảnh cánh hoa nhỏ xinh mở miệng nuốt vào cây hàng của mình.
Đằng sau được vật lớn lấp đầy, cúc tâm liên tục bị mài cọ kịch liệt, âm đế phía trước được vương tử dùng ngón tay kẹp lấy miết mạnh. Dòng điện khoái cảm ngày càng mãnh liệt lan tỏa khắp người khiến vương tử bạch Tuyết chỉ có thể cảm nhận được dục vọng tuôn trào. Không bao lâu sau, d*m thủy ồ ạt tràn ra từ hai lỗ nhỏ.
“A a a a… ra ngoài… A a a –“
Vương tử láng giềng bị triều thổi phun cho sảng khoái, nắn bóp người trong lòng, chỉ muốn nắn luôn cả bên trong lỗ thịt, nghiền ép Tiểu Bạch Tuyết. Hắn hôn loạn xạ, lúc thì cắn tai của cậu, liếm láp lên vành tai, lúc thì mút lấy tấm lưng trơn bóng của cậu, khẽ cắn lấy chỗ xương hồ điệp, trong lúc Bạch Tuyết lên cao trào mà để lại những dấu hôn đỏ tươi trên tấm lưng tuyết trắng.
Vương tử láng giềng chỉ mới phát tiết được một lần mà bây giờ lại càng thêm bền bỉ, dục vọng cũng bất ngờ mãnh liệt, không ngừng thao làm Tiểu Bạch Tuyết đã không thể bắn thêm lần nào nữa, chỉ có thể cùng song huyệt phun d*m thủy, thở hổn hển đón nhận.
Vương tử Bạch Tuyết vịn lấy cánh tay của người sau lưng, như níu lấy một khúc gỗ trôi nổi giữa biển cả dục vọng, chỉ có nguồn nhiệt này mới có thể đem đến sung sướng cho cậu.
Đợi đến lúc vương tử láng giềng bắn ra tinh dịch nóng hổi vào sâu trong cúc huyệt thì hắn mới ôm lấy người đang ghé trên lưng ngựa, xoay cả người cậu lại, để hai chân của cậu câu lên vòng eo mạnh mẽ của mình rồi lấy lại tinh thần, mau chóng thọc mạnh lối vào của hoa huy*t, thủ thế chờ đợi.
Vương tử nhỏ được chơi rên lên một tiếng êm ái, tứ chi quấn lấy cơ thể ở trên người mình, nơm nớp bản thân sẽ bị rơi xuống nên chủ động dán vào gậy th*t kia. Cánh hoa được d*m thủy bôi trơn lập tức hé ra miệng nhỏ, nhưng đường vào quá hẹp cùng vách thịt chen chúc lại tạo nên một lực cản vừa đủ với gậy th*t, khoái cảm khi vừa tách mở thịt mềm làm vương tử láng giềng sung sướng đến nỗi tê cả da đầu.
Vương tử nước láng giềng đặt Tiểu Bạch Tuyết trên lưng ngựa, bàn tay to xoa bóp mông bự của cậu, thi thoảng còn luồn ngón tay vào cúc huyệt thọc quấy.
Lúc này bạch mã đã rời khỏi khu rừng, di chuyển trên đất bằng thì bắt đầu tăng tốc, biên độ xóc này càng lớn, khiến cho lần nào ma sát cũng vô cùng kịch liệt. Vương tử nhỏ cao giọng kêu to, ngay cả cậu cũng không biết tiếng kêu của mình dâm đãng nhường nào. Từng tiếng đi vào tai của vương tử láng giềng lại là tiếng cổ vũ tràn đầy phấn khởi.
Vương tử Bạch Tuyết đã cao trào liên hồi lại muốn tiếp tục lên đỉnh sau hơn trăm lần đâm thọc, d*m thủy khi triều thổi không chỉ làm quần áo của hai người ướt đẫm mà còn rơi vãi ra con đường mà bọn họ phi qua thật nhanh.
Vương tử láng giềng hưng phấn ôm lấy mỹ nhân nhỏ bé đã tỉnh lại giữa đường, gậy th*t chẳng thể nào rời bỏ được lỗ thịt mê người. Hắn nghĩ, mình nhất định phải thành hôn với Tiểu Bạch Tuyết, đưa em ấy về lâu đài của mình. Về sau, mỗi ngày sẽ để dương v*t hung hăng cắm vào hai lỗ nhỏ của em ấy, để miệng nhỏ của em ấy lúc nào cũng ngậm gậy th*t, hút lấy tinh dịch của mình…