Vương Tôn Chiến Thần

Chương 586: Tầm nhìn của người ngoài cuộc



Khi này Vương Tôn khẽ mở mắt ra nhìn đến thế giới này liền khiến bầu trời rung rung sắp vỡ, chấn động toàn bộ

Đông Hải nước biển, chỉ là nó phát lên liền dập tắt, tại như một cơn địa chấn lướt qua liền tiêu thất

Huyết Thủ nhận được lệnh, lập tức liền xuất hiện trước Vương Tôn cung kính: "'Sư tôn, ngài tìm ta có việc?"

Vương Tôn nhìn đại dương: "Thái bình đi đôi với loạn thế, ngươi thấy thế nào?"

Huyết Thủ hít sâu rồi nhìn biển khơi: "Sư tôn, Huyền Linh Giới này không thể chứa Tinh Nguyên, cả vũ trụ này không thể chứa Tinh Nguyên, chi bằng ta tạo dựng một thế giới độc lập!"

Vương Tôn khẽ gật đầu: "Vạn thủy xuân thu ngọc đá tan, mãnh tàn chiến giáp vấn thiêu thân!"

Huyết Thủ gật gù: "Thái bình vạn niên ngọc cũng thành đá mà tan, biết kết cục là thiêu thân vẫn khoát lên mình chiến giáp để rồi vấn thân vào khói lửa loạn quân, sư tôn, là ẩn thế hay là tiếp tục thiêu thân?"

Vương Tôn vung tay nắm lên một giọt nước biển sau đó bóp nát: "Thuận thủy tự cường, thiên thu trường tồn!"

Huyết Thủ khẽ gật đầu, thân mình bay lên không trung, khí tức huyết khí trên thân lan toả, vung tay lên liền điểm xuống Tam Thiên Đảo Hải một giọt thất thải tinh quang: "Sư tôn, thuận thủy tự cường thì chẳng có gì thú vị, đây là một phần tinh hoa địa tâm của Huyền Linh Giới, có thể giúp chúng ta tạo dựng một tinh cầu bên trong một tinh cầu, ngài nói xem có thể hay không!"

Vương Tôn nhìn đến đến liền nhàn nhạt nói: "Một núi không thể hai vua, một quả cầu nhỏ không thể chứa một quả cầu lớn, tương tự quả cầu lớn không thể chứa quả cầu nhỏ, tất sẽ bị tách rời, vì chúng không cùng một hướng, muốn đi ngược dòng chỉ khiến cả hai hủy diệt!"

Huyết Thủ trầm tư, sau đó nghiêm túc nói: "Sư tôn, vậy thì ta vẫn muốn thử nghiệm!"

Vương Tôn vỗ trán xuất ra tám đạo linh chủng Sáng Thế Lôi Đình Thụ điểm ta bát phương: "Huyết Thủ, vậy thì ngươi có thể lấy tám đạo linh chủng của ta thử nghiệm, nếu thành thì là ngọc, nếu bại thì là đá!"

Huyết Thủ gật đầu, bàn tay vươn ra định trụ địa tâm tinh hoa đang rơi xuống Tam Thiên Đảo Hải, tại xoay lòng tay một vòng tám đạo Sáng Thế Lôi Đình Thụ bắt đầu hội tụ mà xoay quanh địa tâm không ngừng

Theo đó tốc độ càng lúc càng nhanh, tám đạo Sáng Thế Lôi Đình Thụ cuối cùng cũng bị hủy diệt hóá thành vạn sắc tinh quang không ngừng quay quanh địa tâm như một quả cầu, tại lượn lờ tinh quang hội tụ, Bát Tinh quy nhất dung hợp với địa tâm, tạo ra một thực thể hoàn toàn mới với diện mạo mới

Địa tâm dần trở nên to lớn, nó từ một điểm chất lỏng cũng tại to hơn bằng một viên sỏi, tại đây quá trình chuyển hóa đột ngột sinh ra nhiệt năng và năng lượng mang theo sóng hủy diệt, một khắc này toàn bộ Huyền Linh Giới dừng như muốn nổ tung dấu hiệu chấn động

"Trấn!" Vương Tôn vung tay liền định trụ toàn bộ Huyền Linh Giới, đồng thời quy tụ địa tâm tại hình thành quá trình sự hủy diệt dừng lại mức độ giới hạn tàn phá, không gian chỉ có thể bị tàn phá tan nát thành vạn trượng hố đen

Huyết Thủ cánh tay mở ra, lập tức liền kéo không gian trở lại, thoáng khâu vá, là đến đột ngột và dùng sự đột ngột xử lý tình huống một cách khéo léo khiến cho hố đen cũng khép lại

Mắt thấy nơi đây dần dần trở nên yên tĩnh, Huyết Thủ cắn răng khống chế địa tâm, gào lên thật to, toàn thân gân xanh nổi lên, khí tức bùng nổ, tại từng chút di chuyển địa tâm hướng đến hòn đảo Vương Tôn đang đứng, muốn lấy nó làm trung tâm mở ra một tinh cầu

Lúc này đây địa tâm rơi xuống hòn đảo một cách nhẹ nhàng



Và ngay khi địa tâm rơi vào hòn đảo nơi trung tâm, lập tức liền xoắn trung tâm hòn đảo tan thành cát bụi, cuốn những cát bụi thành một vòng xoáy năng lượng, tạo ra một không gian đối trọng với luật hấp dẫn là Tuyệt Đối, khiến cho địa tâm không thể tiến ra bên ngoài, bên ngoài cũng không thể xâm nhập vào bên trong, tại đây mọi thứ chỉ có thể là Tuyệt Đối, Tuyệt Đối khiến cho tất cả mọi thứ bị đẩy ra, Tuyệt Đối cho mọi thứ bị hấp vào, tại đây chỉ có sự cân bằng, địa tâm trưởng thành đồng nghĩa sẽ khiến không gian bên ngoài trưởng thành, ngược lại không gian bên ngoài trưởng thành, địa tâm cũng sẽ trưởng thành

Và tại thời điểm này địa tâm dừng lại, một lòng không gian khí quyển mở ra, thoáng bao phủ hòn đảo này bên trong, trở thành một tiểu tinh cầu

Huyết Thủ ánh mắt tập trung cao độ, tại dừng cơ thể lại hư không, hai tay vung ra ôm trọn lấy hòn đảo, khống chế nó ở mức phạm vi cho phép, cắn răng nói: "Sư tôn, địa tâm quá yếu, không kịp bắt tốc độ của cái này hành tinh vận hành bên trong vũ trụ, sắp bay khỏi Huyền Linh Giới, muốn thoát khỏi hành tinh này tiến vào tinh không, trở thành một thế giới mới, rất có thể sẽ phá mở toàn bộ Huyền Linh Giới sự cân bằng mà lâm vào hủy diệt!"

Vương Tôn mỉm cười: "Nên nói, một núi không thể có hai hổ, kẻ nhỏ bé chỉ có thể bị bỏ rơi, Huyết Thủ, là muốn tiếp tục hay dừng lại!"

Huyết Thủ sững sờ: "Sư tôn, hiện tại vẫn có thể tiếp tục sao?"

Vương Tôn mỉm cười: "Chẳng có gì là kết thúc cả, chỉ có dừng lại và bước tiếp, nhấc chân trái thì bước ra chân phải, thất bại thì đứng lên, vốn là tự nhiên!"

Huyết Thủ khẽ gật đầu, lại nhìn đến tăm tối hư không bên ngoài vũ trụ: "Sư tôn, nếu như tiểu hành tinh này cũng có một vũ trụ chứa nó, ta tin chắc rằng nó sẽ chẳng thể nào thoát khỏi vũ trụ, bởi vì tinh cầu lớn lên thì vũ trụ sẽ giản nở, nếu tinh cầu nhỏ lại thì vũ trụ sẽ nhỏ lại, nó sẽ mãi mãi không ngừng xoay chuyển bên trong thái cực, hơn nữa, ta có thể dùng con hổ nhỏ này nuốt con hổ lớn, bởi vì vũ trụ không thể tự giản nở, chỉ cần ta càng lớn thì vũ trụ kia sẽ bị ta thôn phệ, giống như một quả bóng nhỏ trưởng thành trong một quả bóng lớn, chỉ cần quả bóng bên trong trưởng thành đến mức độ nhất định, cả hai tất sẽ dung hợp làm một!"

Vương Tôn cười rộ nói: "Ha ha... đã biết là hợp làm một, vậy thì tại sao lại lại cứ muốn làm đây?"

Huyết Thủ nhìn đến vũ trụ bao la, sao đó nhìn đến Vương Tôn nhỏ bé bên dưới, nhưng trong hắn sư tôn còn lớn hơn cả vũ trụ, hắn mỉm cười nói: "Sư tôn, chẳng phải cái này trải nghiệm sẽ rất thú vị, dù sao ta cũng muốn bước ra bên ngoài vũ trụ xem rõ, thực sự cái gì đang diễn ra!"

Vương Tôn mỉm cười nhìn hắn một lúc rồi nói: "Nếu vậy, Mộng Lai Quốc sẽ trở thành toàn bộ vũ trụ này công địch mục tiêu, bởi lẽ sự tồn tại của chúng ta sẽ ảnh hưởng toàn bộ vũ trụ này lợi ích, ta trưởng thành thì nó sẽ thu nhỏ, đây không khác gì đang rút nó óng thở, đến một giai đoạn Đông và Tây sẽ bùng nố chiến tranh, máu và lửa là thứ không thể tránh khỏi, và đây không phải trường tồn mục đích!"

Huyết Thủ trầm tư, sau đó nói: "Sư tôn, nếu đã không có điểm bắt đầu và kết thúc, vậy thì cứ làm thôi, không thành ngọc thì thành đá, nếu chờ đợi thuận thủy tự cường, chi bằng nghịch thủy tự hoại, thà khoát chiến giáp thiêu thân, còn hơn nước mắt chảy thành vạn thủy, dùng loạn thế mà trị lấy thái bình, an dân một cõi, còn bên ngoài mặc ta tung hoành, lấy yên bình làm gốc, lấy binh đao làm chiến loạn, ai thích nhàn cư thì lên núi chỉ điểm giang sơn, người thích máu lửa thì đến chiến trường mà sinh, lưỡng giới mở ra, dùng Loạn Thế Bình Thiên Hạ!"

Vương Tôn nghe vậy không khỏi cười rộ lên: "Ha ha... Ta hỏi ngươi thái bình đi đôi với loạn thế? Ngươi trả lời ta rằng, Loạn Thế Bình Thiên Hạ!"

Vương Tôn gật đầu hài lòng, nhìn bầu khí quyển bao phủ hòn đảo lẫn cả vùng đại dương, hắn vung tay vỗ bên ngoài bầu khí quyển, không gian bị đẩy lùi mà mở ra tinh không, hình thành một hố đen cực lớn, ánh sáng tại đây tất cả điều biến mất, hoàn toàn không thể xem được bên ngoài Huyền Linh Giới

Lúc này Huyết Thủ bên ngoài cũng mất đi liên hệ với địa tâm, theo đó cả người nhẹ hẳn ra, ánh mắt nhìn đến hố đen, đúng hơn là một tiểu vũ trụ đang hình thành

Vương Tôn tại đây thế giới lâm vào sự tĩnh mịt, bởi vì vũ trụ này không có hệ tinh hà, không có mặt trời

Hắn chậm rãi ngồi xuống cảm nhận, đứng gốc độ bên ngoài tiểu tinh hành tinh, chỉ thấy hòn đảo bị bao phủ bởi một tầng khí quyển, nó bắt đầu chậm rãi xoay chuyển theo tốc độ của hố đen, đúng hơn là một tiểu hành tinh đang xoay quanh bên trong vũ trụ rộng lớn

Huyết Thủ xuất hiện bên cạnh Vương Tôn và hưng phấn nói: "Sư tôn, tại đây mọi thứ điều thoát khỏi Huyền Linh Giới tồn tại, cũng như thoát khỏi vũ trụ liên hệ!"

Chỉ là lúc này Huyết Thủ có chút sững sờ: "Tuy nhiên nó vẫn là một phần của vũ trụ, sự thật không thể thay đổi, cũng giống như một cái lá trên một thân cây, và cái lá này muốn hấp thu dinh dưỡng của thân cây để trưởng thành, nhưng thật chất nó chỉ mãi mãi là một thân cây, chỉ là chiếc lá nó đang muốn biết, sự tồn tại của nó là gì?

Giống như một tế bào trong cơ thể của con người, con người có thể biết sự tồn tại của nó, và ngược lại nó lại chắng hề biết nó đang tồn tại vì điều gì, và lúc này nó muốn làm chủ cơ thế!"



Vương Tôn gật đầu: "Bởi lẽ mỗi tế bào điều là một linh hồn, và linh hồn này nó đã không chấp nhận sự điều khiển của cơ thể nữa, sự phản kháng này sinh ra, một vết thương trong vũ trụ đồng nghĩa được sinh ra, và vũ trụ này muốn chữa trị hố đen này, muốn vá nó lại ban đầu!"'

Như Vương Tôn nói, rõ ràng hố đen bắt đầu chậm rãi thu nhỏ, tốc độ cũng xoay chuyển bắt đầu suy giảm

Huyết Thủ nhíu mày: "Sư tôn, vậy thì chúng ta phải làm sao?"

Vương Tôn nhàn nhạt nói: "Vũ trụ chữa lành vết thương nhanh chậm là do vết thương tình trạng ít nhiều, nếu vết thương đủ lớn, sẽ khiến cho vết thương này mãi mãi không ngừng lan rộng, cho đến khi mọi thứ bị thối hóá, vũ trụ sẽ lâm vào hủy diệt, hành động chúng ta đang làm chính là hủy hoại, tuy nhiên có sinh tất có diệt, là nghịch nhưng lại thuận, hiện tại chỉ cần có một tác nhân khiến cho vết thương này lan rộng, tiểu vũ trụ này sẽ có thể thay thế đại vũ trụ!"

Huyết Thủ ánh mắt bừng sáng: "Vậy chính là địa tâm chưa đủ lớn, chỉ cần địa tâm mở rộng, hành tinh này sẽ mở rộng, tiểu vũ trụ cũng sẽ theo đó không ngừng giản nở, cái này chẳng phải đơn giản, ta mang đến tinh thạch bên ngoài vũ trụ ném vào chẳng phải liền có thể chứng minh!"

Nói rồi, Huyết Thủ liền bay đến tinh không, nhìn khắp nơi tinh thạch lớn nhỏ, hắn vung tay liền mang đến một đám, mỗi cái điều có kích thước ngàn trượng đến ngàn dặm

Vương Tôn lúc này chỉ biết thở dài: "Đúng là tò mò chỉ mang đến hủy hoại!"

Đến bên ngoài hố đen, Huyết Thủ hưng phấn tinh thần, tại ném vào trong một cái ngàn trượng tinh thạch, chỉ là viên này tinh thạch vừa chạm vào hố đen dần dần bị nó cắt thành từng mảnh, bắt đầu lá mãnh lớn, theo dó hố đen mở rộng, tốc độ càng lúc càng nhanh, tinh thạch theo đó bị xoắn thành bụi, tiếp tục hố đen mở rộng, hấp lực sinh ra, kéo đại dương nước biển vào trong, tại tiếp tục xoắn thành những giọt nước lơ lửng trong tinh không tiểu vũ trụ, những sinh vật biển, vạn vật cho đến đất đá từ đại dương điều bị cuốn vào, tại xoắn thành mãnh nhỏ tế bào, tất cả bắt đầu trôi nổi trong vòng xoáy của hố đen, mãi mãi không bao giờ có thể dừng lại

Huyết Thủ nuốt nước bọt: "Sư tôn, vạn vật rơi vào vũ trụ lẽ nào điều bị phân tách về bản thể, trở thành cát bụi tinh hoa!"

Vương Tôn vung tay định trụ hố đen mà ném ra tinh không, nắm lấy Huyết Thủ cùng nhau rời khỏi Huyền Linh Giới, tại đứng bên ngoài tinh không Vương Tôn nhàn nhạt nói: "Nên nói một núi không thể có hai hổ, Huyền Linh Giới có thể chứa tiểu vũ trụ, nhưng tiểu vũ trụ lại không muốn Huyền Linh Giới tồn tại, tất cả sẽ bị nó thôn phệ, vạn vật theo đó mà hủy diệt, ngày nay tiểu vũ bị ném đến đây, một ngày nào đó nó cũng sẽ thôn phệ Huyền Linh Giới, tương lai là vô cùng vô tận tinh hà, vạn vật sẽ bị nó phân tách thành cát bụi!"

Huyết Thủ rùng mình: "Và rồi cát bụi này sẽ bắt đầu theo luật hấp dẫn mà liên kết, tạo ra một hành tinh mới, tạo ra thứ hai địa tâm, tiếp đó là vô cùng vô tận tinh hà, và quá trình này chính là sơ khai tiến đến phát triển, từ cái cát bụi hình thành nên vạn vật, mãi mãi sẽ không bao giờ kết thúc, từ đá cụi thành ngọc quý, ngọc quý rồi cũng về cát bụi, sư tôn, chẳng lẽ chúng ta không thể tạo ra một vũ trụ riêng mình?"

Vương Tôn vỗ vai Huyết Thủ: "Ngươi có thể nhìn Hồ gia, ngài ấy vì sao lại vui vẻ như thế, rõ ràng trong lòng ngài ấy đã có cả một vũ trụ rồi, chính là sống không vướng bận, Huyết Thủ cũng chỉ là cái tên, Vương Tôn cũng chỉ là cái tên, mọi thứ diễn ra đã tự nhiên an bài, sư tôn là gì chứ, cũng là một người tâm thường, nào phải ánh sáng mà ngươi dựa vào, chỉ có ngươi không ngừng nâng cao bản thân mới là tố chất của người trí tuệ, lúc đó vũ trụ cũng là một vũ trụ, nó chẳng có gì có thể khiến ngươi dao động, đến lúc đó dù cho vũ trụ có xoay chuyển, lực hấp dẫn lớn bao nhiêu, ngươi vẫn có thể bất động, lúc đó muốn bước ra vũ trụ chẳng phải là một bước chân!"

Huyết Thủ sững sờ, sau đó chắp tay cung kính: "Sư tôn, ta trước trở lại chậm rãi lắng đọng tâm hồn!"

Vương Tôn cười nói: "Cần thiết gì phải lắng đọng, thiền cái quái gì, đi chơi đi, tìm những gì vui vẻ mà làm, trở thành bản thân thời trẻ, khi nào thoải mái rồi sẽ tự nhận ra, ổ, thì ra thế giới xung quanh ta cũng có thể vui vẻ như thế, và lúc nào ngươi có thể nhìn rõ, ổ, thì ra lúc này ta buồn cười như thế, ổ, thế gian này chẳng có gì vui nữa, chuyển đổi, chuyển đổi không ngừng như một vũ trụ, mở ra Không Minh Giới, lúc thích thì bước vào chốn phồn hoa, lúc không thích thì trở về tĩnh lặng, trải nghiệm không ngừng, vô tình, hữu tình, vô niệm, cái nào cũng là sự trải nghiệm, chỉ là nhìn đến bản thân bản chất, tự sẽ có thể hoàn thiện chính mình, đến một trạng thái là người ngoài cuộc, có thể kiểm soát hành vi từ hành động đến ý thức, rồi nhìn đến toàn bộ vũ trụ bản chất, lúc đó bước ra vũ trụ chỉ là cái nhắc chân, ngược lại mãi mãi bám víu vào cái bất di bất dịch, tự cho cánh cửa này có thể vĩnh sinh, tự cho cánh cửa kia là thiên đàn, tự cho không tranh là mãn nguyện và yên lành là hạnh phúc, tại muốn theo đuổi chinh phục một vũ trụ ước mơ có thể nhìn được xa hơn, tại đó sẽ mãi mãi sống bên trong vòng xoáy của vũ trụ mà thôi, nên chẳng có cái quái gì là đúng cả, chỉ có nhìn đến bản thân, vấn thân trải nghiệm tất cả đắng cay ngọt bùi trong thiên hạ, không ngừng biến đổi, biến đổi đến ta không còn là ta, trở thành một con rắn biến cuốn mình lúc bị thương, lúc phùng mang khi gặp đối thủ, biết ẩn nấp ngủ đông, lúc này chẳng còn sự chấp niệm nào là đúng sai, đến thời thì vùng vẫy, chẳng có chấp niệm nào là có thể, đến thời điểm nói buông là buông, không ngừng buông, giải phóng mọi thứ!"

Nói, Vương Tôn vươn tay liền bóp nát tiểu vũ trụ trước mặt, khiến cho mọi thứ hoa thành vô số tiểu vũ trụ, theo đó những vũ trụ này trở nên nhỏ bé, lập tức liền bị vũ trụ bản chất chữa lành vết thương

Huyết Thủ lúc này bừng tỉnh: "Sư tôn, đồ nhi đã rõ, ta xin trước cáo từ, hướng đến nhân sinh trải nghiệm, dùng thân thể này dung nhập vào thiên địa!"

Vương Tôn nhìn Huyết Thủ rời đi thì cũng tại tinh không tan biến, thân thể lại tìm đến một tảng đá tiếp tục nằm ngủ

Nhưng Vương Tôn lại giật mình bừng tỉnh: "Thôi chết, còn Tiểu Thiết bên trong hòn đảo vừa rồi!"

Lại nói khi Vương Tôn vừa rời đi, tại vụ nổ tiểu vũ trụ trong tinh không, Tiểu Thiết sắc mặt nám đen bước ra, sau đó mờ mịt nhìn xung quanh: "Nha nha...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv