Vương Tôn Chiến Thần

Chương 316: Bởi vì ta là người đứng đắn



Hồ Mộng Tình nghe đến đây không khỏi run rẫy đứng lên nhìn tứ phương: "Vương ca, có phải là chàng sao?"

Vương Tôn mỉm cười đứng lên ôm lấy nàng từ phía sau, linh lực trong thí luyện Vạn Tinh Thần Tháp bị hắn khống chế, trực tiếp như vạn mã bôn đằng hướng hắn hội tụ, lập tức đúc tạo hắn cơ thể, chỉ là hắn cảnh xuân điều bị người cầm trên tay Huyền Linh Châu nhìn thấy

"Kẻ đó có bí pháp bất tử!" lão quái bên ngoài Vạn Tinh Thần Tháp chợt run rẫy đứng lên nhìn trên tay hình ảnh

"Khặc khặc, bắt hắn, ta sẽ có được trường sinh bí pháp!" có người tại trong tối âm thầm truyền tin về mình thế lực mà thông báo

Không dừng lại đó, Huyền Linh Giới Ma, Nhân, Yêu, cái gì Thập Đại Yêu Hoàng bên trong Hoang Nguyên Cấm Địa điều nhanh xuất hiện mở hội nghị

Kim Quy ánh mắt rực sáng nhìn hình ảnh từ hư không truyền đến, lập tức bật dậy mà xem một màn thoát thai hoán cốt đáng sợ của Vương Tôn

Vương Tôn hình ảnh bị trảm diệt, sao đó có thể phục sinh một màn kỳ lạ, khiến rùa già cũng phải thèm khát năng lực

Ma Tộc bên trong Ma Uyên Cấm Địa - Ma Tôn cũng tại thức tỉnh, khóe môi khẽ nở nụ cười gắn: "Khặc khặc... Nam Thiên Học Phủ sao, xem ra cũng nên lật bày tẩy rồi!

Hắc Long Quốc, Lâm Vũ đang nghị sự cùng đám người Lâm Chiến thì lập tức ngừng lại nhìn hình ảnh tại mật thám truyền về ngọc giản, hắn lập tức cười gằn trong đại nghị sự điện: "Vương Tôn, hoá ra ngươi lại giống như con chó trốn chui trốn nhủi ở đây hạ tầng tranh đấu, ta vẫn xem lần này ngươi phá cục như thế nào, ha ha..."

Quang Hiên đám người không hiểu, vẻ mặt mờ mịt nhìn đến

Trên sa mạc, Hồ Mộng Tình nước mắt không ngừng chảy, bất động để Vương Tôn ôm chặt, cảm nhận hơi ấm truyền đến, giọng nói nàng run run: "Chàng thực sự có thể bất tử sao, vậy... cái kia tơ tình đây?"



Vương Tôn ấm áp nói: "Ta sẽ chết nếu như không có nàng!"

Hồ Mộng Tình nghe vậy liền quay lại khóa chặt môi của hắn, tại thế giới đơn điệu này, nàng chỉ cần có thết!

Vương Tôn lúc sau chậm rãi thoát ra, lúng túng nói: "Để ta mặc lại y phục!"

Hồ Mộng Tình chợt nhìn xuống liền tá hỏa, vội quay người lại mà quát khẽ: "Lưu manh!"

Vương Tôn mỉm cười, tùy tiện hướng xác chết xung quanh mà vung tay nhặt một nhẫn trữ vật, lục lọi một lúc mà tìm được bộ y phục, lại nói đây là Hoàng Kiếm Môn y phục, hoàng sắc kim y, hình kiếm tiêu ký tại ngực

Vương Tôn lại chợt ôm lấy nàng: "Có thể hôn lại sao?"

Hồ Mộng Tình nghe vậy liền thoát ra bỏ chạy: "Chàng không đứng đắn!"

Vương Tôn liếm liếm khóe môi lập tức cười gian xảo liền đuổi theo: "Khặc khặc, mỹ nữ, mau đứng lại, lão tử ta sẽ cho ngươi tính mạng an toàn!"

Hồ Mộng Tình giọng nói sợ hãi vang lên: "Cứu mạng, có người tại ức hiếp dân nữ!"

Vương Tôn đang chạy không khỏi dừng lại há hốc mồm, xong lại hưng phấn đuổi theo: "Dân nữ ta lại càng thích, khặc khặc.."

Lại một ngày qua đi, hai người họ đã sớm thoát khỏi sa mạc và đến một vùng đất mới



Tại ngọn núi hoang vu, một đốm sáng do ánh lửa phát ra, Vương Tôn ôm eo thon Hồ Mộng Tình mà ngồi ngắm trăng thanh, đồng thời xung quanh cũng là không ngừng vang lên tiếng ông ông của côn trùng nhỏ, cảnh tượng vô cùng bình dị của nhân gian

Hồ Mộng Tình nhìn hai bàn tay sắc nhọn từng móng, lại tím đen một dạng, cả người lại không ngừng phát ra ma khí mà có chút chạnh lòng: "Vương ca, chàng nói xem, ta thật sự còn xinh đẹp trong mắt chàng!"

Vương Tôn ngắm nhìn nàng chậm rãi đánh giá: "Quả thực y phục lam y này không phù hợp với nàng hiện tại thân phận, nhưng không sao, lại trở ra cái này bí cảnh, ta liền hướng đến Ma Tộc tìm cho nàng một y phục phù hợp nhất với nàng vẻ đẹp, nếu chúng không cho..."

Hồ Mộng Tình vội che miệng hắn mà cười khúc khích: "Người ta không cho thì thôi, chàng lại muốn tiện sao?

Vương Tôn kéo tay nàng ra nghĩa chánh ngôn từ: "Nàng lại hiểu sai về Vương Tôn ta rồi, ta chính là đứng đắn nam nhi, không tin nàng có thể lấy trái tim của ta ra mà xem thật giả!"

Hồ Mộng Tình khẽ tựa vào lòng ngực hắn mà nghe nhịp tim, chỉ là tại đó chính là một sự im lặng và lạnh giá mà khẽ nói: "Chàng lại không đứng đắn rồi, trái tim của chàng đã sớm không còn sống, nó chỉ là sự tượng trưng cho sinh mệnh sự hoàn mỹ mà thôi, suy cho cùng tất cả điều là sự giả tạo!"

Vương Tôn nắm tay nàng, chậm rãi ngước nhìn trăng thanh

Chỉ là Hồ Mộng Tình vẫn thủ thỉ hỏi: "Vương ca, chàng từng nói, khi con người có trái tim họ sẽ có mới nối cũ, vậy lúc đó ta trao trái tim cho nàng..."

Vương Tôn khẽ nhắm mắt lại mà chìm vào đêm tối, lại nó nụ hôn đầu với hai trăm cân Hồ Mộng Tình thì khẽ mỉm cười nói: "Phải vậy, ta là kẻ đê tiện, khi có trái tim rồi, ta đã quên đi người cũ, tình cảm của ta lại chỉ tồn tại Mộng Tình nàng hình bóng, và dùng tình cảm ấy đột phá lên cái gọi là Yêu!"

Hồ Mộng Tình nhắm mắt trong vòng tay hắn, ngọt ngào nói: "Làm sao chàng lại không thể bỏ đi chữ tiện khi nói lời Yêu với ta!"

Vương Tôn chợt nghiêm túc nói: "Bởi vì ta là người đứng đắn!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv