Wya nghi ngờ nhìn Putray, nhưng người sau chỉ cau mày và thầm khoát tay.
Ramon lộ vẻ khó hiểu.
‘Nó đang định làm gì?’
Cho đến Thales mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Ramon và xoa hai bên thái dương của mình.
“Willow nói ông đến từ vương đô. Thành Vĩnh Tinh? Tôi đã từng xem danh sách các bác sĩ ở đây trong tòa thị chính… Nhưng tại sao lại chưa từng nhìn thấy tên ông?”
Putray đứng bên cạnh nhíu mày, ‘Từ lúc được công nhận đến nay, hoàng tử vẫn luôn ở sảnh Mindis. Cậu ta đến tòa thị chính lúc nào nhỉ?’.
‘Lại còn xem cả danh sách bác sĩ?’
‘Trời ạ, toàn vương đô, bao gồm cả các lãnh địa lân cận và vùng ngoại ô tổng cộng có tới hơn một trăm bác sĩ!’
Ramon ngượng ngùng cười, “Ồ, tôi chỉ chữa bệnh giúp một số người nghèo mà thôi, phí thu thì ít… nên chắc không được ghi vào sổ…”
Thales hơi nhướng mày, sau đó nở một nụ cười.
“Người nghèo à?” Hoàng tử đệ nhị thẳng thừng hỏi, “Tôi đoán nơi ông khám bệnh là khu Hạ Thành?”
Cậu vẫn tiếp tục nhìn Ramon và xoa ngón tay lên trán.
Ramon gật đầu một cách cứng nhắc, “À… Đúng… Nơi đó có rất nhiều người nghèo… Tôi đã từng ở quận thứ hai của khu Hạ Thành…”
Thales không để cho ông ta nói tiếp mà thở phào ra một hơi, “Tôi còn nghe nói nơi đó là địa bàn của hội Huynh Đệ phố Đen?”
Hơi thở của Ramon bất giác chậm lại.
“Mặc dù không nên nói như thế này trước mặt ngài… nhưng quả thực là các hoạt động xã hội đen diễn ra tràn lan ở đó.” Ramon cảnh giác nhìn xung quanh mà không nhận ra rằng mình đã bắt đầu trả lời từng câu hỏi của Thales trong vô thức.
Thales hơi di ngón tay, ánh mắt trở nên nguy hiểm, “Vậy ông nói xem, họ, người của hội Huynh Đệ phố Đen, nếu như bị thương thì liệu có tới tìm ông để khám và chữa trị không, bác sĩ Ramon thân mến?”
Nói xong, với một nụ cười hồn nhiên, vô tư của một đứa trẻ bảy tuổi, Thales nhìn thẳng vào Ramon.
“Làm gì có chuyện đó. Tôi làm gì dám tiếp xúc với đám xã hội đen ấy cơ chứ.” Ramon lúng túng, vội chuyển chủ đề, “Điện hạ, với tất cả sự kính trọng, tình hình của quý ngài đang nằm trên giường kia đang có vẻ rất không ổn… Liệu chúng ta…”
“A, vậy ư?” Thales đột nhiên lộ vẻ vui mừng, “Nhưng trong đầu ông không nghĩ như vậy”.
Ramon sững sờ.
‘Trong đầu?’
Câu tiếp theo của Thales khiến Ramon mở trừng mắt.
“Dường như ông đã chữa trị giúp không ít người của hội Huynh Đệ?” Thales ấn một tay lên thái dương, tay kia ra hiệu như đang cố nhớ lại cái gì.
“Ừm, một người đàn ông cầm dao, trông có vẻ khá tàn nhẫn, cũng không thích nói chuyện lắm… Nhưng ở trong các băng đảng thì người như vậy cũng khá là bình thường…”
Sắc mặt Ramon lập tức trở nên kỳ quặc.
‘Cầm dao.’
‘Tàn nhẫn.’
‘Không thích nói chuyện.’
Một bóng người phù hợp với những miêu tả trên hiện ra trong đầu ông ta.
‘Nhưng làm sao mà thằng quỷ con này lại…’
Thales lộ vẻ suy tư.
“Hắn ta gọi là gì ấy nhỉ… Layork?”
“Có vẻ như thường xuyên tìm đến ông để chữa trị, nhìn cái dáng vẻ này, chẳng lẽ hắn ta lại là một tên sát thủ?”
Sắc mặt Ramon chợt thay đổi.
Sát thủ Layork.
Tên sát thủ tàn nhẫn cả với kẻ địch và chính mình – Ramon đã không ít lần phải xử lý những vết thương kinh khủng mà những trận chiến khốc liệt để lại cho hắn.
‘Nhưng tại sao nó lại biết?’
Mấy người đứng cạnh cũng ngơ ngác nhìn nhau.
‘Tại sao?’
“Để tôi xem nào, một căn phòng được trang trí bằng màu đen, một bức tranh tĩnh vật về bình hoa và trái cây treo bên trên lò sưởi…” Thales nhắm mắt lại, cắn chặt răng như đang gắng sức nhớ về điều gì đó.
“Á, nhiều máu quá, một vết dao trên vai trái… Trời ạ, hắn ta sắp cắn nát hàm răng rồi, lại còn nắm chặt cổ áo của ông và nói cái gì mà ‘Roi Độc’, ‘Gai Bọ Cạp’…”
“Ủa, cô gái ngồi khóc sướt mướt bên cạnh là ai? Trông có vẻ rất xinh… Cô ấy tên là… Felicia?”
Ramon cắn chặt răng.
‘Nó không phải là một hoàng tử sống trong an nhàn và sung sướng sao?’
‘Sao nó lại biết cảnh mình chữa trị cho Layork một năm trước?’
‘Lúc mà Layork định ám sát mục tiêu nhưng lại lọt vào mai phục của băng Bình Máu?’
‘Là tình báo của Bí Khoa ư?’
‘Không.’
‘Không thể…’, Ramon tái mặt, từng suy nghĩ khiến ông ta ớn lạnh cả sống lưng.
‘Bởi vì nó còn biết rõ…’
‘Từng chi tiết trong căn phòng của Layork ở trụ sở chính của hội Huynh Đệ.’
‘Đến ngay cả mình còn sắp không nhớ nổi.’
‘Còn cả Felicia ngồi khóc bên cạnh nữa…’
“Đừng dừng lại, bác sĩ”, Thales xoa trán, mở mắt ra, “Mau nghĩ tiếp nào, ông còn chữa trị cho người nào ở hội Huynh Đệ nữa? Có người ở cấp cao hơn không? Mau, cố nhớ lại chúng nào… Ồ, đúng rồi…”
‘Hội Huynh Đệ.’
‘Cấp cao hơn…’
Ramon phát hiện mình bắt đầu run lên nhè nhẹ.
“Một tên mập… Ông gọi hắn là gì ấy nhỉ? Morris? Sao hắn lại thích gặp ông ở cửa sau của một quán bar thế nhỉ? Ban đầu còn đem theo một con chó xấu tợn, rất thích cười tủm tỉm, hắn thân với ông lắm à?”
Ramon như rơi vào hầm băng.
‘Một trong số sáu ông trùm, Morris?’
‘Đúng là người liên lạc trực tiếp với mình là Morris.’
‘Địa điểm gặp mặt bí mật cũng là con hẻm sau quán bar Hoàng Hôn…’
‘Nhưng sao có thể?’
‘Mỗi lần trước khi tới đó Morris đều sẽ phải đảm bảo nơi đó an toàn.’
‘Trừ phi…’
Ramon không muốn nghĩ tới cái khả năng đó.
Ông ta đã cố gắng thả lỏng tâm trí, nhưng mỗi lời của Thales lại luôn khiến ông ta không thể không nhớ lại những cảnh tượng đó.
“Hãy xem một số ký ức thú vị hơn nào…”
‘Ký ức?’
“Ồ, đây là một… người khổng lồ?” Thales cười toe toét, chậm rãi nói, “Mặt mũi dữ tợn, dáng vẻ chẳng ra hồn, tính cách cũng chẳng ra làm sao”.
“Vậy mà lại bị thương ở dưới háng, thật tội nghiệp… Tôi đang nói ông, bác sĩ! Mau chữa trị cho hắn!”
“Ồ, bởi vì cha hắn rất hung dữ, đúng không?”
Ramon không thể tin nổi những gì mình vừa nghe mà nhìn chằm chằm vào Hoàng tử đệ nhị đầy bí ẩn.
‘Ngay cả cái này cũng biết?’
“Mau nghĩ lại xem, hắn tên là gì? Ồ, Roda?”
Thales cười mỉm.
“Hắn có phải là người bệnh phiền phức nhất của ông không?”
“Quide Roda?”
Mấy người Putray, Wya đứng cạnh càng lúc càng nghi hoặc.
Ramon bất giác mấp máy môi, hay lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
‘Quide?’
‘Con trai của Roda?’
‘Quả thực mình là người đi khám và điều trị vết thương cho nó.’
‘Nhưng chỉ những cán bộ cấp cao của hội Huynh Đệ mới biết chuyện này.’
‘Một chuyện cực kì bí mật.’
‘Tại sao một tên hoàng tử lại biết?’
Ramon ngơ ngẩn nhìn Thales.
Thales thở dài, buông cánh tay phải xuống và cười lạnh.
“Đừng ngạc nhiên, đây là dị năng của tôi.”
“Đúng rồi, bác sĩ Ramon.”
Khoảnh khắc tiếp theo, Thales vừa mỉm cười, vừa nói một câu hết sức đơn giản nhưng cũng cực kì hiệu quả đối với Ramon.
“Tôi biết đọc suy nghĩ.”
Ramon chết lặng nhìn Thales.
Thales thì tiếp tục nở nụ cười rạng rỡ, “Tất cả suy nghĩ của ông, tôi đều biết”.
Đọc suy nghĩ.
Putray, Wya và Ralf đều há hốc mồm nhìn Hoàng tử đệ nhị.
Aida thì chằm chằm vào sau gáy Thales.
‘Đọc suy nghĩ?’
Khuôn mặt Ramon nhăn nhó, lộ vẻ khó mà tin nổi.
‘Không thể.’
‘Kể cả là trong các bản chép tay của Tháp Linh Hồn… đọc suy nghĩ cũng là một lĩnh vực khó chạm tới nhất.’
‘Mà rõ ràng nó mới chỉ có bảy, tám tuổi, thế mà lại…’
‘Không.’
Bác sĩ Quái Dị của hội Huynh Đệ lắc đầu trong vô thức.
Thales ngoảnh lại nhìn Putray, Wya và Ralf.
Tất cả đều mang vẻ mặt khiếp sợ, ngoại trừ Aida thì ngược lại, khoanh hai tay trước ngực và hoài nghi.
“Xin hãy giữ bí mật cho tôi”, Thales nháy mắt, “Lúc ông ta huấn luyện cho tôi khả năng này, không muốn để người khác biết”.
“Nhưng tôi tin tưởng mọi người.”
“Huấn luyện… Ngài?” Putray kinh ngạc, “Ai?”
“Còn có thể là ai?” Thales cười khoái trá, rồi quay lại.
Cậu nhìn về phía Ramon đang sợ hãi, rồi nói ra một cái tên.
“Morat Hansen.”
Một khoảng lặng.
Tất cả đều sững sờ nhìn Thales.
Giống như đang nhìn một con quái vật nào đó.
Ramon thì càng chết lặng hơn.
Morat Hansen.
Ông ta biết ý nghĩa ẩn sau cái tên này.
Thầy của Lance.
Cơn ác mộng của Star trong nửa thế kỷ qua.
Con rắn độc giấu mình trong bóng tối.
Thủ lĩnh của Bí Khoa.
‘Không đời nào.’
‘Hoàng tử Star lại là học trò của Hắc Tiên Tri?’
‘Đương nhiên”, Thales thầm nghĩ, ‘Morat sử dụng cái gọi là “khả năng” này sẽ càng điêu luyện hơn, ông ta còn có thể biết đối phương có nói dối hay không để phụ trợ cho câu hỏi tiếp theo’.
Nhưng cũng may là con bài mặc cả của cậu cũng không tệ chút nào.
“Ngài chưa từng nói…” Putray nhíu mày, “Vậy mà lại cùng Hắc Tiên Tri…”
“À”, Thales thở dài, “Ông biết rồi đấy, dù sao thì cũng có rất ít người sở hữu dị năng giống tôi”.
“Giờ hãy vào thẳng vấn đề nào”, Thales lại lộ ra vẻ thân thiện của một đứa trẻ bảy tuổi, vừa xoa trán vừa mỉm cười, “Nào, nghĩ về thân phận thực sự của ông đi, bác sĩ Ramon”.
“Ông không ngại cho tôi biết về nó một chút chứ?”
Ramon rùng mình, cúi gằm đầu xuống nhìn mặt đất.
‘Thân phận của mình?’
‘Không.’
‘Thân phận của mình.’
‘Nếu bại lộ… sẽ dẫn đến hội Huynh Đệ… sẽ dẫn đến người kia…’
‘Không được!’
‘Không được nghĩ!’
‘Không được nghĩ!’
“Cũng đúng thôi, thì ra đây là thân phận của ông”, Thales xoa xoa lên trán, liếc Ramon, rồi nở một nụ cười chiến thắng, “Chẳng trách lúc tôi nhìn danh sách bác sĩ lại không có ấn tượng gì về tên của ông”.
“Vậy ra ông không chỉ là bác sĩ bí mật chuyên chữa trị cho hội Huynh Đệ.”
“Mà còn chính là thành viên của họ.”
“Danh hiệu Bác Sĩ Quái Dị…”
“Corbb Srka Ramon.”
Hai tay Ramon buông thõng.
‘Tên đầy đủ của mình…’
Thales thả tay xuống, thầm tự nhủ, ‘mình biết chỉ có đến vậy’.
‘Hy vọng có tác dụng.’
Trong bốn năm ở hội Huynh Đệ, một đứa trẻ ăn mày cơm áo không đủ, suốt ngày phải đi ăn xin, lại còn bị kiểm soát chặt chẽ… thường sẽ không bị người chú ý đến.
Cũng bởi vậy mà cậu – Thales – đã từng là ăn mày, biết rất nhiều bí mật không thể để lộ ra ngoài của hội Huynh Đệ.
Tỷ như chui qua chuồng chó với cơ thể gầy còm, nghe tiếng đánh nhau của Layork và Felicia – Khụ, khụ – nghe trộm bí mật ở trong phòng của họ – ‘Ai bảo phòng của Layork là phòng nằm ở ngoài cùng nhất của ngôi nhà lớn đó’.
Tỷ như đứng trốn và quan sát ở con hẻm phía sau quán bar Hoàng Hôn, rồi đợi khi nào chắc chắn không có ai ở gần đó (ví dụ như Morris và con chó săn hung dữ của ông ta) thì lẻn vào và lục lọi đống rác của ngày hôm đó.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là tay bác sĩ với vẻ ngoài kỳ lạ ở trước mặt này.
Bác Sĩ Quái Dị Ramon.
Số lần ông ta xuất hiện ở hội Huynh Đệ không nhiều, và mỗi lần thì đều che mặt.
Nhưng đừng bao giờ coi thường trí nhớ và khả năng nhận biết của trẻ ăn mày.
Vì để sống sót, chúng có thể nhận ra từng dáng người và tư thế của mỗi một người đi đường.
Đâu là người nghèo, đâu là người giàu, đâu là một người làm việc khổ cực, đâu là người sống trong an nhàn và sung sướng, người nào có thể trộm, người nào chỉ có thể ăn xin, người nào không thể đến gần… Chứ đừng nói là người luôn được đám tay sai chào đón nồng nhiệt – người một nhà.
“Ông ta mà xuất hiện thì chúng mày cút càng xa càng tốt, hiểu không?” – Đây là lời nói của Quide lúc đang nhấc cổ áo của một đứa trẻ ăn mày lên.
Tay Bác Sĩ Quái Dị này luôn xuất hiện sau mỗi “chuyện lớn” của hội Huynh Đệ. Lúc đến thì toàn mùi thuốc, khi đi thì vương đầy mùi máu tươi – hiển nhiên là đi chữa trị cho người bị thương rồi. Có hôm vừa mới đi đào đường hầm bí mật xong nên về muộn, Thales phải nằm sấp bên vệ đường, thì nhìn thấy Layork đang được người cõng về, trên vai thì ướt sũng máu chảy ra từ một miệng vết thương kinh khủng ngay đó.
Sau đó thì bóng dáng Ramon xuất hiện.
Đứa trẻ ăn mày Thales nhớ kỹ hình bóng đó.
Hoàng tử Thales hiện giờ cũng nhớ kỹ hình bóng này.
Còn Quide thường xuyên say khướt – cái tên này xa xăm đến mức suýt chút nữa Thales đã quên hắn – thường xuyên sẽ đi kiểm tra cơ thể định kỳ, mỗi lần quay về đều mang theo hương vị nước thuốc đặc trưng của vị bác sĩ kia.
Sau mỗi lần như thế, Quide đều sẽ nổi khùng và nốc rượu quá độ. Lúc điên cuồng tra tấn những đứa trẻ ăn mày, thỉnh thoảng hắn sẽ hét lên tên của vị Bác Sĩ Quái Dị kia.
Corbb Skra Ramon.
Thales đã từng chôn vùi những ký ức xa xăm này vào sâu trong não của mình.
‘Đáng tiếc, cái khả năng “đọc suy nghĩ” vô cùng thần kỳ này… chỉ có tác dụng với Ramon.’
Ramon ướt sũng mồ hôi.
Nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
‘May mắn.’
‘May mà nó chưa đọc được thân phận chính thức…’
‘Bí mật chết người đó…’
“Khoan đã”,
Thales nhìn thấy biểu cảm của Ramon liền lắc đầu.
“Dường như thân phận của ông không hề đơn giản như vậy?”
‘Hiển nhiên rồi’, Thales thầm nghĩ, ‘tôi chỉ biết tên và danh hiệu của ông, nhưng một người có thể ra vào hội Huynh Đệ, thường xuyên gặp mặt với cấp cao, sao có thể chỉ đơn giản là một bác sĩ?’
“Chẳng nhẽ… Ông còn bí mật nào khác ư?” Thales hỏi đầy ẩn ý.
Ánh mắt sâu thẳm của Thales nhìn thẳng vào Ramon. Cậu bé bảy tuổi từ từ đưa ngón tay lên, “Nào, hãy nghĩ kỹ đi”.
Ramon bắt đầu run rẩy một cách mất kiểm soát.
Cảnh tượng này có chút kỳ dị.
Một ông già đang run lẩy bẩy, sợ đến toát mồ hôi trước một cậu bé nhỏ tuổi.
‘Bí mật.’
‘Khác.’
‘Không.’
“Không!”
Ramon hoảng sợ hét lớn.
Ông ta không dám nhìn vào mắt Thales nữa mà cúi gằm đầu xuống.
“Tôi…”
“Xin… Xin hãy dừng lại…”
“Tôi…”
Thales nheo mắt lại.
“Đừng kinh ngạc quá mức, biểu cảm như vừa rồi của ông, tôi đã thấy quá nhiều rồi”, Thales vặn người.
“Từ tội phạm”, Thales lắc lắc cổ và tỏ vẻ hài lòng, “cho đến Quốc vương”.
Ramon cắn môi đầy chua chát.
“Nói thật”, Thales nhìn Ramon, “Tôi là hoàng tử của Star, là người thừa kế duy nhất của vương quốc này, còn ông chỉ là một thành viên băng đảng”.
“Tôi hoàn toàn không có chút hứng thú nào với ông.”
“Cũng chẳng muốn biết về bí mật của ông.”
“Chỉ có điều, đối với những chuyện có liên quan đến mình…” Cậu chậm rãi nói, “Vậy nên”.
“Trước khi tôi xé toạc những lời nói dối vụng về và đào bới tất cả đống bí mật nho nhỏ, bẩn thỉu trong đầu ông ra… Thì bác sĩ Ramon, xin hãy cho tôi biết, vì sao ông nhất quyết muốn đi theo chúng tôi về phía Bắc?”
“Để tránh cho tôi lại phải móc ra một vài thứ nhàm chán từ trong tâm trí ông…”
Ramon rùng mình.
‘Còn…’
‘Những bí mật kia…’
“Tôi hiểu, Điện hạ”, Ramon chua chát, “Về phần mục đích, tôi sẽ thẳng thắn…”
“Cám ơn sự hợp tác của ông, dù sao thì cái khả năng đọc suy nghĩ này dùng cũng không dễ chút nào… Tôi chỉ có thể dùng trong một khoảng thời gian ngắn”, Thales thở dài, buông tay phải xuống và cười gian xảo, “Muốn sử dụng tiếp thì phải sang ngày mai”.
Ramon lại rùng mình.
“À đúng rồi, ông có thể bắt đầu chữa bệnh”, Thales cười híp mắt và chỉ về phía Jorah, “Chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian rồi”.
Ramon uể oải gật đầu.
Những người khác thì nhìn về phía hoàng tử của họ với muôn vàn biểu cảm khác nhau.
Cứ như thể mới gặp cậu ấy lần đầu tiên.
………
“Băng Bình Máu? Nikolay và Catherine?” Thales nhíu mày.
Ralf đứng sau khẽ run lên.
‘Catherine…’
‘Chị cả?’
“Đúng, tôi đang trốn chúng”, với vẻ thần bí, Ramon cầm chai thuốc nước, mảnh vải và cái kéo lên, rồi tiến tới xử lý vết thương của Jorah. Ánh mắt ông ta thỉnh thoảng đảo qua Thales với sự kiêng dè, “Đương nhiên là ngài chưa từng nghe thấy mấy cái tên này rồi…”
Thales chợt nhớ lại.
Cảnh tượng chiến đấu giữa người đàn ông mặc áo đỏ, Nikolay, và Istrone tại trang viên Vine chợt hiện ra trong đầu cậu.
“Tôi bị chúng truy đuổi sáu, bảy ngày, nên mới phải trốn vào pháo đài… Nhưng việc chúng phát hiện ra tôi chỉ còn là vấn đề thời gian. Chỉ cần chúng canh giữ ở ngoại thành thì kiểu gì cũng sẽ tóm được tôi.”
“Mà Aixenter và Star lại sắp nổ ra chiến tranh… Tôi mà đụng độ phải quân đội của bất cứ bên nào giữa đồng hoang thì kết cục chắc chắn cũng sẽ chẳng tốt hơn rơi vào tay băng Bình Máu là bao…”
“Vì thế, lúc chúng tôi đến đây, đồng thời cũng tìm kiếm bác sĩ”, Thales trầm tư, “Ông liền nảy ra ý tưởng kỳ lạ, nương nhờ sự bảo vệ của chúng tôi để rời khỏi Pháo đài Đoạn Long? Sau khi tới Aixenter thì rời đi?”
Ramon cay đắng gật đầu.
‘Đáng nghi thật.’
Thales nói thầm.
‘Một bác sĩ bí mật kiếm ăn ở vương đô sao lại phải đến biên giới giữa hai vương quốc?’
“Có một thành viên của hội bị thương ở biên giới”, Ramon không dám nhìn Thales mà chỉ nói khẽ, “Tôi đang tới để chữa trị… thì bị băng Bình Máu phát hiện”.
‘Không đúng”, Thales tự nhủ, ‘Nếu như chỉ vỏn vẹn là một bác sĩ xã hội đen, thì thực sự đáng để băng Bình Máu liều lĩnh truy đuổi ráo riết khắp biên giới tận sáu, bảy ngày ư?’
‘Còn bí mật khác nữa.’
‘Đáng tiếc là… vừa mới nói với ông ta khả năng “Đọc suy nghĩ” mai mới dùng được tiếp, nếu không thì lại có thể dọa tiếp.’
Thales gật đầu, “Tiếp tục chữa trị đi, nể mặt ông thẳng thắn như vậy, tôi sẽ xem xét lại yêu cầu của ông”.
Ramon đau khổ gật đầu.
Thales thở ra một hơi, rồi nhảy xuống ghế, nhưng đột nhiên lại cảm thấy chân tê cứng.
Nhưng cũng may mà có Wya và Ralf kịp thời đỡ nên cậu mới không ngã sấp mặt.
‘Ẹc, diễn xuất nhập tâm, ngồi lâu quá’ – Thales vất vả đứng dậy.
Cũng may là luồng dao động kỳ lạ xuất hiện sau lần “chết đi” kia lại tự động xuất hiện và làm giảm bớt cảm giác tê cứng ở hai chân của cậu.
‘Đúng’, Thales gõ vào châm mình, ‘Dao động kỳ lạ này, luồng sức mạnh kỳ lạ này cũng là nguồn gốc của những rắc rối. Mặc dù cảm giác như nó có thể tăng cường thể chất của mình lên, nhưng mức độ có vẻ như rất nhỏ – chỉ vỏn vẻn đủ để cắt dây thừng’.
‘Hơn nữa’, Thales lo lắng, ‘Rốt cuộc thì nó là cái gì?’
‘Ngược lại thì tầm nhìn giống như một máy dò bức xạ nhiệt này lại rất tuyệt…’
Thales nhớ tới chuyện này liền dẫn luồng dao động kia chạy lên hai mắt.
Tầm nhìn kì diệu lại xuất hiện một lần nữa.
Cậu quay đầu, nhìn về phía ánh sáng phát ra từ trong cơ thể của mỗi người.
Ánh sáng trắng của Aida rất chói mắt, ánh sáng xám của Wya rất sắc nét, ánh tím của Putray thì dịu nhẹ, và Ralf thì là ánh sáng màu xanh nhạt không ngừng lập lòe.
‘Đây là do những sức mạnh khác nhau? Sức sống? Hay là thuộc tính năng lượng của họ?’
Thales tò mò thử nghiệm tầm nhìn.
Cậu chợt nhìn thấy một cảnh hết sức kì quặc.
Ánh sáng trên người Jorah lúc sáng lúc tối, tựa như một ngọn đèn dầu leo lắt.
Nhưng Ramon…
Trên người ông ta không có ánh sáng.
Mà lại tản ra từng chấn động tối màu kỳ lạ, cộng hưởng với thế giới xung quanh.
Tuy nhiên, điều khiến Thales kinh ngạc không phải là chuyện này.
Chỉ thấy Ramon đang ấn nhẹ vào từng vết thương trên người Jorah.
Rất nhiều những hạt sáng chập chờn chạy ra khỏi người Jorah và hội tụ vào tay Ramon.
Những hạt sáng đó di chuyển cùng với bàn tay Ramon khi ông ta ấn vào các vết thương trên người Jorah.
Từng hạt lần lượt thấm vào các vết thương kinh khủng, đã mưng mử của Jorah.
Mỗi một hạt thấm vào.
Là ánh sáng trên người Jorah lại ổn định hơn một chút, sáng hơn một chút.
Giống như một bệnh nhân hấp hối lại đang dần hồi phục.
Thales ngơ ngác nhìn Ramon.
Người khác có lẽ không rõ vì không nhìn thấy ánh sáng đó.
Nhưng nhờ dao động kỳ lạ kia mà Thales thấy rõ tất cả.
Cậu còn thấy đôi môi của Bác Sĩ Quái Dị hơi mấp máy trong góc tối.
Tựa như đang lẩm bẩm cái gì đó.
Theo tiếng lẩm bẩm có quy luật kia, từng hạt sáng chạy ra khỏi cơ thể của Jorah, dao động trên tay Ramon một cách nhịp nhàng, rồi lại chạy về cơ thể Jorah, hoàn thành một vòng tuần hoàn.
Thales cau chặt mày.
‘Đây chắc chắn không phải là y thuật.’
Cậu tự khẳng định với mình.
‘Chắc chắn không phải.’