Vừa thấy bóng dáng lam y đi tới hai nam nhân không hẹn mà cùng lúc xem như câu chuyện vừa nói chưa từng xảy ra
" muội có làm chút bánh ăn cùng trà, mời hoàng huynh cùng vương gia!"
Nàng đặt đĩa bánh lên bàn rồi lui lại một chút liền quay người đi
" trà đã uống, bánh cũng ăn, không còn gì khác mời huynh về cho"
Nếu nàng là đuổi khéo, tế nhị nhắc nhở thì Tần Sở chính là thẳng mặt đuổi khách!
" ta đến chính là tìm đệ..."
" chúng ta chẳng có gì để nói!"
Tần Kha chưa nói hết câu đã bị Tần Sở ngắt lời. Tần Sở không thích Tần Kha! nhất là kẻ luôn ngụy tạo vỏ bọc ôn nhu hòa nhã cho bản thân để che giấu bản tính biến thái đến vặn vẹo của hắn
" phụ hoàng đã giao cho ta cùng đệ tìm sách lượt giải quyết vấn đề thương buôn và giao lưu hàng hoá giữa các quốc gia khác"
Gần đây là cuối mùa khô nên sản lượng cá ngư dân đánh bắt cũng không khả quan mấy, bên ngoài thành cũng có một số thương gia lớn đề nghị hợp tác giao lưu hàng hóa giữa Đông quốc cùng đất nước của họ để tạo độ đa dạng hàng hóa.
Nhưng điểm mấu chốt là những thương buôn này cùng lúc đề nghị và đưa ra điều kiện hợp tác rất tốt... tốt đến mức khiến người khác nghi ngờ! Vô công bất thụ lộc*, chỉ sợ phía sau bức màn hòa hảo giao thương này là một âm mưu lớn!
*** vô công bất thụ lộc: không làm gì cũng được lợi
Đông quốc khá phát triển nhưng về kinh tế lại có phần lạc hậu, chỉ trao đổi một số mặt hàng với vùng Tứ Xuyên* còn lại thì không đón tiếp thương gia khác vào địa phận nước mình
*** Tứ Xuyên: vùng tự trị nằm giữa bốn quốc gia lớn Đông quốc, Tây quốc, Nam quốc cùng Bắc quốc; nơi tập hợp các loại hàng hóa trên đại lục này và cũng là nơi buôn bán trao đổi hàng hóa sầm uất nhất
" đó là việc của huynh! đừng lôi ta vào!"
Tần Sở trước giờ chỉ ở biên cương mưu lược đánh giặc nào biết đến kinh tế đất nước! dù biết cũng chỉ nắm sơ tình hình làm sao có thể đưa ra sách lược?
Hơn nữa phụ hoàng chưa từng giao những việc như vậy cho hắn! chắc chắn có âm mưu!
" ta biết đệ không giỏi việc này nhưng mà... quận chúa Bạch Liên thì có thể"
Tần Kha nhẹ giọng nhắc nhở. Nhưng hắn là nhắc đến thân phận ' quận chúa Bạch Liên' chứ không phải Tần vương phi!
Nàng vì bách tính không ngại đường xa nguy hiểm đi cứu tế, không những vậy còn giúp triều đình đưa ra sách lược cải thiện cách thức canh nông, góp phần làm sản lượng lương thực nhiều hơn, phong phú hơn nên hoàng thượng ban cho danh hiệu ' quận chúa'. Một phần vì tán thưởng hành động thương dân yêu nước; một phần vì muốn nàng cống hiến cho Đông quốc!
Nữ nhi nơi này không được can chính, chỉ được lo việc trong nhà cùng quan hệ với bằng hữu thân thích. Hoàng đế muốn mượn danh nghĩa bách tính ca tụng nàng mà gián tiếp muốn nàng tham dự vào việc cải tạo Đông quốc. Ân Khiết là vị vua anh minh và rất trọng nhân tài nên sẽ không bỏ qua cơ hội này!
Việc Liễu Phong kinh doanh không còn là chuyện nhỏ nữa... trong sáu tháng này Từ Tâm đã có hơn 5 chi nhánh khác nhau trên khắp đất Đông quốc!
Tùy nơi mà sẽ có giá khác nhau nhưng chất lượng rất cao, thậm chí mỗi tháng còn phát cơm từ thiện cho người nghèo. Và ít ai biết cách kinh doanh độc đáo của Từ Tâm là nàng đưa ra, nhưng điều không may là Tần Kha nằm trong " ít " mà nàng nói, hắn đã biết chủ thật sự của Từ Tâm là nàng không phải Liễu Phong
" huynh muốn kéo Vân nhi vào?"
Tên Tần Kha này cũng thật biết lợi dụng đi? Phụ hoàng là người trong dụng nhân tài, việc quyết sách cứu nguy hạn mặn lúc trước do nàng đề ra đã thu được kết quả khả quan. Nếu hắn nói gần nói xa với phụ hoàng việc nàng là chủ của quán trọ đắt khách nhất Đông quốc há chẳng phải người sẽ hạ chỉ để nàng tham gia cùng sao?
" là phụ hoàng nhìn ra được tài năng của ngũ muội! ta chỉ giúp người đề cử một nhân tài!"
"..."
Tần Sở không thể từ chối được. Hắn đã hứa sẽ không xen vào việc của nàng! việc này phải xem ý của nàng... nhưng hắn vẫn có chút mong chờ về việc nàng sẽ từ chối dù hắn biết rõ chỉ cần là yêu cầu giúp người vô tội nàng sẽ không từ chối!
.........
" vương phi, vương gia cùng đại hoàng tử muốn gặp người"
Nàng vừa bước một chân vào viện Bách Hoa còn chưa đặt chân xuống đã nghe hạ nhân thông báo
" ừm" chuyện liên quan đến mình sao?
.../ đình sen/...
"hoàng huynh, vương gia!"
Nàng khụy gối hành lễ
" hai người tìm muội?"
"ừm"
Tần Sở âm trầm đáp
" ừm... có một số thương buôn lớn Nam quốc và Bắc quốc muốn cùng chúng ta kí hiệp ước giao thương... muội thấy sao?"
Tần Kha nhẹ giọng hỏi nàng
" đây là việc của bộ ngoại giao sao lại hỏi muội?"
Nàng cong môi trả lời, giọng nói mềm ngọt làm tâm can nam nhân ngứa ngáy nhưng câu hỏi lại khiến hắn bất ngờ. 𝘛ìm t𝙧𝑢yệ𝘯 hay tại ﹏ 𝘛RÙM𝘛 RU𝒴ỆN.V𝘯 ﹏
Liễu Vân... rốt cuộc nàng đã biết được những gì? Bộ ngoại giao chỉ có một số người đảm nhận nhiệm vụ giao hảo với quốc gia khác cùng hoàng đế biết!
" phụ hoàng ngõ ý muốn nghe muội nói!"
Tần Kha cảm thấy không thể dài dòng với nàng liền trực tiếp nói ra ý định khi đến đây
" muội chỉ là nữ nhân luôn lo việc nhà làm sao có thể trả lời được?"
Nàng mỉm cười nhưng nụ cười không chạm đáy mắt
" chủ của Từ Tâm lại có thể không trả lời được vấn đề này sao?"
Liễu Vân cong môi, vị hoàng huynh này cũng biết khá nhiều thông tin của nàng đi?
Đang suy nghĩ nàng lại một lần nữa rơi vào vòng tay của Tần Sở, hắn nhìn Tần Kha nhanh chóng từ chối
" nếu nàng đã không muốn huynh cũng không thể ép buộc!"
Tần Sở bị ăn bơ nãy giờ có chút bức bối nhìn nàng cùng Tần Kha người hỏi kẻ từ chối đáp.
' tại sao tên này lại thích động chạm tay chân với mình như vậy? hơn nữa tần suất ngày càng nhiều!' Liễu Vân thầm nghĩ
" muội không thể nói gì trước khi gặp họ"
Đầu mày của Tần Kha khẽ nhướng, phu thê bất hòa sao? đệ đệ vừa từ chối thay nàng, nàng liền gián tiếp nhận lời?
" vậy ngày mai ta cùng muội đến gặp họ"
" được"
Tần Sở: ăn bơ tập hai 😶
.........
Vì vẫn chưa có sự chấp thuận của hoàng đế Đông quốc nên họ chỉ có thể ở ngoại thành hoặc ở thành khác nên nàng phải xuất phát sớm để đến ngoại thành kịp giờ
Để tiện cho lần gặp mặt này nàng đã đề nghị mình sẽ làm người thay mặt cho bộ ngoại giao đến đàm phán với đám thương nhân đó. Điều kiện để hợp tác rất đơn giản! chỉ cần thuyết phục được nàng liền được chấp thuận
Xe ngựa nhanh chóng xuất phát đến ngoại thành, suốt đoạn đường nàng không hề hé răng nửa lời
Thiếu nữ một thân bạch y nâng tay ngọc vén màn bước xuống, cơn gió như trẻ con tinh nghịch quấn lấy vạt váy nàng chơi đùa làm chúng bay phiêu dật trong gió, nắng sớm nhẹ nhàng in lên sườn mặt thanh lệ của thiếu nữ. Nàng tựa như trích tiên* giữa nơi phong trần
*** trích tiên: trích có nghĩa là đày. trích tiên: thần phạm lỗi bị trời đày xuống nhân giới hay hạ giới
Khung cảnh trước mắt làm Tần Kha thất thần nhìn ngắm nhưng chưa được bao lâu liền bị động tĩnh của người còn lại trong xe phá vỡ tâm trạng
Nam nhân hắc y bước xuống sau nàng gương mặt không chút biểu cảm. Bầu không khí theo đó mà cũng thay đổi
Một nam tử hắc y theo sau nữ tử bạch y, hai màu tương phản đặt cạnh nhau lại hòa hợp lạ thường. Ánh mắt Tần Kha khẽ động nhưng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ôn nhu bước tới cười cười chào hỏi
" muội thật đúng giờ! đệ đây là..."
" ta đi theo học hỏi"
Tần Sở liệt mặt lãnh đạm giải thích lí do mình ở đây
" chúng ta xuất phát được chưa?"
Để tiết kiệm thời gian nàng nhún người xem như chào hỏi rồi đi thẳng vào vấn đề
" à... được!"
Hai chiếc xe ngựa hướng Mộc thành mà xuất phát, chẳng mấy chốc đã đến Thanh Thủy lâu
Nơi đây là nhà trọ nổi tiếng về độ xa hoa và phục vụ đặc sản ngon nhất vùng. Tần Kha hẹn đám thương gia ở đây
Vừa thấy ba người bước vào, bọn thương nhân có hai người nhận ra Tần Kha lập tức hành lễ, những người khác cũng hành lễ theo
Nàng đứng nheo mắt nhìn 5 người trước mặt, hai người khoảng 25-28 tuổi, ba người còn lại đã ngoài tứ tuần
" Đại hoàng tử"
" đây sẽ là người cái ngài cần thuyết phục!"
Tần Kha vừa nói vừa nâng tay về phía nàng để hai bên nhận biết nhau
" mong các vị giúp đỡ tiểu nữ"
Nàng thu lại ánh mắt cúi người nở nụ cười cứng nhắc như mọi hôm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn năm người đối diện
Mấy người trung niên nhìn người thay mặt cả đất nước chỉ là nữ nhân lại có chút tán thưởng, thương nhân lâu năm đương nhiên sẽ nhìn thấy nhiều loại người khác nhau. Có tài cao hơn người, có ngông cuồng tự đại, có khiêm tốn nhẫn nhịn,...
Nàng là nữ nhân lại có đôi mắt thanh triệt như thế chắc chắn là một nhân tài! nhưng nhìn qua nàng lại không đến hai mươi liền ái ngại... tuổi trẻ bồng bột! hầu như mọi người đều có chung suy nghĩ này