Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, Tần Sở đến chính điện nghị sự, nàng cùng Như Ý và tiểu Lan đến cung thái hậu và Hoàng hậu thỉnh an
"Thái hậu vạn phúc kim an, thứ lỗi cháu dâu thân thể không khỏe làm chậm trễ việc thỉnh an người"
Nàng nhu thuận cuối người dâng ly trà cho thái hậu
" con giờ là cháu ta, cớ chi ta lại trách phạt cháu mình? con đã khỏe là việc đáng mừng!"
Thái hậu mỉm cười đón lấy ly trà từ tay nàng nhấp một ngụm nhỏ từ tốn nói
" mau! mau đến đây ngồi cạnh ta! chỉ mới không gặp một thời gian con lại ốm hơn trước rồi, có phải Sở nhi ức hiếp con không?"
Thái hậu đỡ nàng dậy kéo nàng về phía ghế trống bên cạnh thân mật nắm lấy tay nàng hỏi thăm
" vương gia đối với con thực tốt, là con không biết chăm sóc bản thân, để người nhắc nhở rồi!"
" bà bà! người thấy Vân tỷ liền quên mất con! có phải con không còn là tiểu bảo bối của người nữa không?"
Như Ý đứng một bên mếu máo tố cáo hành vi thiên vị của thái hậu. Từ nhỏ thái hậu luôn xem nàng là tiểu bảo bối mà nâng niu sủng ái nhất, thứ nhì chính là ngũ hoàng huynh! giờ ngũ hoàng huynh có thê tử thái hậu liền bỏ mặt nàng?
" hahaha, nào có nào có! tiểu công chúa của chúng ta lại ganh tị với hoàng tẩu mình sao?"
Thái hậu nhìn biểu cảm của Như Ý liền vui vẻ cười hỏi
" hức... vậy là bà bà không còn thương con như trước nữa... Vân tỷ tỷ! muội muội hảo thương tâm nha~ tỷ phải đền bù cho muội a~"
Như Ý lấy khăn tay chấm nước mắt không hề có trên mặt, gương mặt lộ rõ nét buồn bã đau lòng
" vậy ta dẫn muội đến trang viên cho muội thỏa sức lựa chọn, được không?"
Quen biết không lâu nhưng nàng có thể nhìn ra Như Ý rất đáng yêu, thích diễn trò chọc người vui vẻ mà không nhịn được muốn sủng ái nàng
Vừa nghe Liễu Vân nói dẫn mình đến trang viên hai mắt lóng lánh nước của Như Ý liền sáng lên, ở trang viên thực rất vui nha! vừa có thể ăn ngon, vừa chơi vui, lại được xem Vân tỷ tỷ của nàng sơ chế nhiều thứ vừa ngon lại bắt mắt, vị cũng rất lạ nữa, mỗi lần nàng đến đều là những món khác nhau, nghĩ đến đó Như Ý không khỏi vui vui vẻ vẻ nói một tràng
" được nha! tỷ đã nói vậy thì muội sẽ không nương tay đâu a~ muội muốn ăn bánh mứt, khoai tây chiên, cả loại bánh mềm mềm ngọt ngọt lần trước nữa, rồi..."
Như Ý nói một tràng toàn là những món ăn, thái hậu một bên nữa chữ cũng không hiểu tiểu công chúa nhỏ của mình đang nói gì, đành đợi mèo thâm ăn này nói xong liền hỏi
" đó toàn là tên món ăn sao?"
Như Ý nhanh nhảu tiếp lời
" đúng a bà bà! toàn là những món Vân tỷ tỷ làm, những loại quả mứt lần trước con biếu người cũng là do tỷ tỷ làm a, còn ngon hơn cả ngự trù trong cùng nữa!"
" con chỉ có chút tài mọn không dám đem so bì với ngự trù trong cung! là bát muội đã quá lời"
Nàng khiêm tốn khước từ lời khen của Tần Như Ý
" hahaha, ta thực thích trò chuyện cùng các con! mình ta ở đây thực có chút tĩnh mịch, nếu con có thời gian hãy cùng Ý nhi đến thăm ta xem như thân già này cũng được an ủi phần nào"
" vâng" nàng cùng Như Ý đồng thanh rồi rời cung thái hậu chuyển hướng đến cung hoàng hậu
" tỷ tỷ, hoàng hậu là người xấu bụng! tỷ đừng bị bà ta lừa a"
Như Ý ghé vào tai nàng nói nhỏ
" sao muội lại nói vậy?"
Nàng tỏ ra khó hiểu nhìn Như Ý, Như Ý là tiểu công chúa nhỏ được sủng ái, những việc thể này ắt sẽ tự động có người che chắn thay nàng, sao có thể nhìn rõ bộ mặt tâm kế của nữ nhân nơi hậu cung? thái độ hoàng hậu lúc nàng thấy cũng là người giỏi nhẫn nhịn, nhưng vẫn chưa tiếp xúc nên không đoán được tâm cơ của bà ta
" mẫu phi luôn dạy muội phải tránh xa hoàng hậu, còn trong tình huống không thể tránh phải cuối đầu nghe theo sắp xếp của người mới có thể an bình sống tiếp. Muội có hỏi lý do nhưng mẫu phi chỉ bảo ' tâm tư nữ nhân chốn hậu cung nông sâu khó lường, còn chỉ cần nghe lời mẫu thân liền có thể an ổn mà trưởng thành' nhưng mẫu thân nơi quá mơ hồ, lúc đó muội lại còn nhỏ nên cũng không hiểu mấy, chỉ biết tránh gặp hoàng hậu thôi"
" được! muội về cung mình đi, vài ngày nữa chúng ta đến trang viên"
" vâng! tỷ nhớ cẩn thận"
Như Ý không nhịn được mà nhắc nhở nàng thêm lần nữa, mẫu phi đã dặn dò nàng rất kỹ, trong vô thức biến thành mối nguy hại không tên trong lòng Như Ý nên nàng không thể để tỷ tỷ mình sảy ra chuyện mà bản thân dù đã biết trước lại không nói
" ừm"
...…...
" hoàng hậu vạn phúc kim an, thứ lỗi nhi nữ thất lễ đến giờ mới vào diện kiến người"
Nàng một bộ dáng nhu thuận cuối đầu dân trà
Hoàng hậu mỉm cười nhận lấy ly trà quan tâm hỏi
" Tần vương báo lại con bị kinh sợ không nhẹ, không quan trọng thỉnh an ngày nào, chỉ cần con khỏe mạnh đều tốt!"
Vừa mở miệng đã đâm vào nỗi đau của người khác! nữ nhân này là đang tìm điểm yếu của nàng hay chỉ thuận lí thành chương quan tâm nàng?
Thân thể thoáng run nhẹ vô tình rơi vào ánh mắt nhiễm ý cười của hoàng hậu, nàng cuối đầu khẽ trả lời
" đa tạ hoàng hậu quan tâm"
" con hiện giờ là Tần vương phi! mọi hành động của con sẽ ít nhiều bị người khác chú ý, trong thời gian đầu nếu có khúc mắc cứ tìm ta! ta sẽ giải đáp cho con"
" vâng"
" lòng người vốn khó lường! con lại trẻ tuổi sẽ có lúc bồng bột thiếu suy nghĩ, nên hãy giữ vững định thức tránh việc bị lung lay bởi lời qua tiếng lại của người khác"
" vâng"
Hoàng hậu là đang răng dạy những điều giúp nàng ngồi vững trên chiếc ghế Tần vương phi này hay là đang nói ta nên nghe theo sắp đặt của ' mẫu thân' này đây?
Ngồi trên hậu vị lâu như vậy ắt có thực lực riêng! cách hành xử nhã nhặn, nhẫn nhịn tốt đến mức không nhìn kỹ thì sẽ không thấy tia chán ghét loé qua. Nữ nhân nào nghe ' mẹ chồng ' nói vậy mà không cảm kích cho được? muốn chia rẽ ta cùng Tần Sở hay muốn moi thông tin từ chỗ ta?
Hai người cứ tiếp tục người dạy kẻ đáp một lúc nữa thì được nghe thông báo Tần vương đang ở trước cửa cung hoàng hậu muốn đón người, theo lễ nghĩa nàng phải về cung Tần Sở nên nhanh chóng cùng tiểu Lan bước khỏi cung hoàng hậu
" tiểu thư, hoàng hậu thực tốt! còn lo lắng dặn dò tỷ nhiều như vậy a"
" nữ nhân sống nửa đời trong cung cấm không ai là người suy tính cho kẻ khác để họ có cơ hội dùng việc đó leo lên một bậc cao hơn mình cả!"
Nàng ý vị sâu xa nói một câu với tiểu Lan rồi im lặng bước tiếp, vừa sắp đến cửa cung thì gặp đại hoàng tử
" đại hoàng huynh"
" ngũ muội đến thỉnh an sao?"
" vâng"
Đáng lý ra nàng định đi đường vòng nhưng Tần Kha đã nhìn thấy nàng nên không thể tránh. Nhưng ánh mắt của Tần Kha có chút lạ... nàng lại không quan tâm lắm nhanh chóng chào hỏi rồi lướt qua hắn đi về phía Tần Sở
Tần Kha không ngờ hôm nay đến thỉnh an Mẫu hậu có thể được gặp nàng! ánh mắt ấy vẫn vô tâm tĩnh lặng như ngày nào,nhưng hắn lại không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn một chút
Tần Sở từ xa nhìn thấy nàng cùng Tần Kha chào hỏi, lại nhìn nàng như muốn trốn mà không thể chạy, ánh mắt đó của Tần Kha là ý gì? bỗng nhiên Tần Sở cảm thấy thật khó chịu, nhanh chóng sải bước đến chỗ nàng
" lần trước ơn cứu mạng của muội ta còn chưa kịp đáp! ta đã tìm muội rất lâu đấy"
Nàng xoay người nhìn lại Tần Kha, chưa kịp trả lời thì bên eo có thêm một cánh tay hữu lực kéo nàng về phía sau va vào bức tường thịt rắn chắc
" hoàng huynh"
Tần Sở âm trầm mở miệng, ánh mắt biểu hiện rõ ' nàng là vương phi của ta! ', trong lúc kéo nàng về phía mình một cỗ hương thanh mát xông vào mũi, vì nàng thấp hơn hẳn một cái đầu nên chắc chắn đây là mùi hương từ tóc nàng!
" vương gia!"
Liễu Vân và không cần quay lại cũng biết người phía sau mình là ai, tiếng gọi của nàng kéo ánh mắt muốn đánh dấu chủ quyền trở về, nhìn đến dáng người nhỏ nhắn trong ngực trong đầu hắn bổng hiện lên suy nghĩ
' eo thật nhỏ'
" vương phi cùng hoàng huynh có việc?"
" không có gì, chỉ là chào hỏi vài ba câu thôi"
Nàng quay sang Tần Kha
" muội chưa từng nói muốn huynh báo ơn! vương gia đã đến, thất lễ!"
Nàng nói xong liền bước qua Tần Kha, Tần Sở cảm thấy nhẹ lòng khi nhìn thái độ xa cách của nàng cùng đại hoàng huynh, yên lặng bước theo nàng, cũng quên mất tay mình đang để ở đâu 😶
Tiểu Lan một mực cuối đầu vì thân phận không thể lên tiếng, về sau lại nỗ lực cuối đầu nín cười nhìn đôi phu thê người xứng ta hoạ rắc chút cẩu lương cho đại hoàng tử.
Nàng vừa bước khỏi cửa cung hoàng hậu liền dừng lại, Tần Sở theo quán tính cũng dừng theo, ánh mắt nhìn xuống nàng như đang hỏi có việc gì
" tay người khi nào mới rút lại?"
Lúc này Tần vương mới nhìn đến tay mình vẫn còn yên vị trên vòng eo nhỏ ấy... thật không muốn buông tay mà! nhưng vẻ mặt vẫn lạnh băng, dứt khoát buông tay, Tần Sở ôm suy nghĩ của chính mình
' nữ nhân chỉ toàn là xảo trá! nàng dù đặc biệt hơn họ cũng vẫn là nữ nhân'
Rồi lại tự chấp vấn mình
' hôm nay ta sao lại mất khống chế cảm xúc đến vậy? cảm giác bức rức bực bội khi nãy là thế nào? trước giờ chưa từng có ai khiến ta thể hiện nhiều cảm xúc đến vậy!'
Tần Sở tự nghĩ rồi tự doạ mình, sau đó lại tự trấn an tâm hồn đang hỗn loạn, nhưng Liễu Vân nhìn vào lại thấy một diễn biến khác: sau khi buông tay hắn lại thất thần bước đi, rồi ánh mắt kiên định sâu thẳm trở về, một lúc lại ánh lên tia hoản loạn, cuối cùng một mực trấn tĩnh bước đi
Hạ nhân đi qua đi lại chỉ thấy sắc mặt Tần vương mỗi lúc một âm trầm, bước sau âm lãnh hơn bước trước, cứ như thế đến khi bước lên xe ngựa