Không lâu sau, người trong phủ Trưởng công chúatiến vào.
Người đến có lẽ là nha hoàn thân cận của Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn? Mặc dù y phục trên người vẫn là quần áo của nha hoàn nhưng có thể thấy chất liệu và kiểu dáng đều tốt hơn bình thường, không phải là người được coi trọng thì không thể hưởng được đãi ngộ này.
Hơn nữa rõ ràng chỉ là một nha hoàn nhưng đuôi mày khoé mắt lại lộ ra vẻ kiêu ngạo, dù nhìn thấy Dục Vương phi – Thích Vy, nàng ta cũng không mấy cung kính hành lễ, điều này khiến Nam Tinh và Thanh Đại đứng cạnh Thích Vy đều nhíu mày.
Mặc dù Thích Vy không quan tâm đến những lễ nghi cổ hủ như kiểu hở một chút là cúi đầu khom lưng hành lễ nhưng thái độ khinh khi rõ ràng của đối phương vẫn khiến nàng rất khó chịu, giọng điệu khi nói chuyện cũng không được tốt lắm: “Ngươi là người Trưởng công chúa phái đến sao? Tìm Vương phi ta có chuyện gì?”
Nha hoàn Hạ Hà như thể không nhận ra Thích Vy đang khó chịu với mình, mở miệng hỏi: “Gần đây trong kinh có tin đồn y thuật của Dục Vương phi rất cao thâm, đã chữa được bệnh cho công tử Trác phủ, không biết chuyện có thật không?”
Thích Vy khó hiểu nói: “Là thật thì sao mà không thật thì sao?”, chẳng lẽ nàng phải giải trình về khả năng chữa bệnh của mình cho một nha hoàn nghe?
Hay là Trưởng công chúa muốn mời nàng đến xem bệnh?
Chỉ riêng thái độ này của đối phương, muốn nàng chữa bệnh cho họ, phí khám bệnh thôi thì nàng cũng phải lấy cao mới được.
Hạ Hà coi như nàng đã thừa nhận bản thân thực sự biết y thuật, để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được chủ nhân giao, nàng ta đi thẳng vào vấn đề: “Liễu công tử trong phủ công chúa bị bệnh nặng, nếu Dục Vương phi không bận việc gì, ngày mai đến phủ khám chữa bệnh cho hắn. Chỉ cần Liễu công tử có thể khỏi bệnh, Trưởng công chúa nhất định sẽ không bạc đãi với Vương phi”.
Thích Vy nhướng mày, sao nghe mấy lời này có vẻ không ổn nhỉ.
Không chỉ là nội dung, giọng điệu bố thí như thể ban ơn cho nàng được lợi gì đó của Hạ Hà là sao đây? Có biết rõ bây giờ là ai đang cầu người ta giúp không đấy?
Thích Vy cảm thấy rất nực cười, không khỏi nghi ngờ rốt cuộc đối phương có biết nàng là Vương phi hay không, hoặc cho rằng nàng là thầy lang trên giang hồ có thể tóm bừa ở bên đường đấy?
Mặc dù nàng thích cứu người, tiện thể kiếm tiền, nhưng không có nghĩa là nàng nghèo đến mức không có tiền sống qua ngày, cứ thấy bệnh gì kiếm được tiền đến thì phải cảm thấy biết ơn, vui mừng khôn xiết, nàng cũng có thể kén chọn bệnh nhân của mình đấy, được không vậy?
Còn Liễu công tử, công tử ở công chúa phủ gì đó là con trai của Trưởng công chúa à? Người hầu sẽ gọi con của Trưởng công chúa như thế sao?
Cổ quản gia dựa vào hiểu biết về phẩm hạnh của Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn, nghe xong là hiểu mọi chuyện, sau đó sầm mặt. .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Thích Vy để ý đến phản ứng của Cổ quản gia thì càng chắc chắn có gì đó không ổn, thẳng thắn hỏi: “Liễu công tử đó là ai?”
Đương nhiên Cổ quản gia biết Vương phi nhà mình không rõ nhiều chuyện trong kinh, lại sợ người trong Trưởng công chúa phủ cố ý lừa gạt giấu giếm nên giải thích trước: “Chắc là một nam sủng bên cạnh Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn”.
“Nam sủng?”, Thích Vy nhớ lại ý nghĩa của từ này, sắc mặt lập tức sa sầm.
Đây chẳng phải là trai lơ, mấy cậu thư sinh mặt trắng đấy à?
Bảo một người đường đường là Vương phi chữa bệnh cho trai lơ, thể diện của vị Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn lớn đến mức nào đấy?
Sắc mặt Nam Tinh và Thanh Đại cũng trở nên cực kỳ khó coi.
“E là chủ tử của các ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ nhỉ!”, rõ ràng đối phương đang muốn sỉ nhục nàng, sao Thích Vy có thể khách sáo với họ được?
“Kinh thành nhiều thầy lang có y thuật khá tốt, bị bệnh thì bảo Trưởng công chúa tìm bừa một người nào đó đến khám cho công tử đấy, ta không rảnh”.
Nha hoàn Hạ Hà vội nói: “Các thầy lang ở kinh thành đều chẳng làm được gì, mời mấy người rồi mà chẳng ai có thể chữa khỏi bệnh cho Liễu công tử. Nếu Vương phi có thể chữa trị cho công tử nhà họ Trác thì dĩ nhiên có thể chữa cho Liễu công tử”.
“Vậy Liễu công tử gì đó có thể so sánh với công tử trong phủ Trác đại nhân sao?”, nếu Thích Vy không để ý đến hình tượng của mình trước mặt người ngoài thì nàng chắc chắn sẽ trợn mắt: “Chỉ một nam sủng mà thôi mà dám bảo Vương phi của hoàng thất khám chữa bệnh, không sợ tổn thọ sao?”
Đúng thật là nàng đã bị chế độ phong kiến ăn mòn kha khá, nhưng cảm giác sung sướng khi có người hầu hạ, tại sao nàng lại từ chối chứ? Nàng cũng không cố ý trêu chọc người khác, làm việc cũng ưu tiên nhanh nhẹn hoạt bát, bình thường ban thưởng nhiều một chút, coi như là dùng tiền mời người làm việc, cũng có sai trai gì đâu.
Nhưng có vài việc cần phải tuân theo quy tắc thời đại này, không thể tạo ra tiền lệ.
Nếu nàng thực sự khám bệnh cho một nam sủng, tạm thời không nói tới bản thân, nhưng chắc chắn thể diện của Cơ Vấn Thiên sẽ bị đám quyền quý trong kinh giẫm đạp dưới chân.