Trác Bất Phàm hơi ngẩn người, hoàn toàn không hiểu mẫu thân hắn ta đang ám chỉ cái gì, cực kỳ ngay thẳng nói: “Chưa từng nghe nói Dục Vương phi biết y thuật, mẫu thân, có phải người nhầm rồi không”.
Trác phu nhân: “…”. Suýt nữa tức đến phát ngất.
Sao bà ta lại sinh ra đứa con làm người ta bực mình như thế! Sinh nó thà sinh ra miếng thịt còn hơn!
“Nói bậy bạ gì đấy!”. Trác phu nhân không chút nương tay mà đập “bụp” một cái vào đầu Trác Bất Phàm, sau đó mới quay đầu về phía Thích Vy, vẻ mặt đầy áy náy: “Vương phi, xin người đừng chê trách, đứa con này bị ta chiều hư rồi, nói chuyện không có quy củ, còn không mau thỉnh tội với Vương phi!”. Đã nói đúng còn nói to!
Trác Bất Phàm ôm đầu, vẻ mặt ủy khuất xin lỗi với Thích Vy: “Vương phi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý đâu”.
Thích Vy: “…”. Nghĩ nàng bị mù à!
Thích Vy hít một hơi thật sâu, nghĩ đến một ngàn lượng bạc sắp đến tay… Thôi vậy, cũng không phải là con của nàng, ai quan tâm hắn ta có phải kẻ ngốc hay không, vẫn là kiếm tiền quan trọng hơn. . Kiếm Hiệp Hay
“Trác công tử mời ngồi, đợi bổn vương phi xem qua mạch, ta có hiểu y thuật hay không tự nhiên sẽ biết được ngay”.
Dưới ánh mắt cảnh cáo của mẫu thân, Trác Bất Phàm chỉ có thể ôm một bụng đầy sự nghi ngờ ngồi xuống, vươn cổ tay ra, sau đó… ý thức được bản thân sắp phải xem bệnh gì, bất giác mặt liền đỏ ửng lên, biểu cảm cực kỳ xấu hổ.
Để một lão thầy lang nhiều tuổi xem bệnh là một chuyện, để cho vương phi trẻ tuổi xinh đẹp xem bệnh lại là một truyện khác, đầu óc hắn ta có thiếu nếp nhăn đến mấy cũng biết cái gì là xấu hổ, mắt nhìn đỉnh đầu bốc khói, cả người đều sắp chín rồi.
Thích Vy coi như không nhìn thấy, vừa bắt mạch vừa hỏi Trác phu nhân kết quả chẩn mạch của mấy bị thầy lang được bọn họ mời đến hoặc là tự tìm đến cửa mấy ngày nay.
Ở thời hiện đại, xem công năng của phương diện kia chắc chắn phải trực tiếp nhìn chỗ bị đau, ở đây, đừng có mơ, mà nàng cũng không có hứng thú nhìn.
“… Các thầy lang đều nói bệnh của Phàm Nhi không điều dưỡng ba đến năm năm thì căn bản không thể trị khỏi, cho dù dùng thuốc điều trị liên tục thì cũng không thể bảo đảm có thể khôi phục như lúc ban đầu”. Trác phu nhân vừa nói giọng lại bắt đầu nghẹn ngào.
Nhà họ Trác cũng không phải chỉ có một mình con trai bà ta là hậu duệ, nhưng những người khác đều là con của thiếp thất, thân phận căn bản không giống nhau.
Bà ta còn muốn được ôm liên tục mấy đứa cháu trai, giờ lại xảy ra chuyện phiền lòng này, tuy rằng vẫn lo Thích Vy sẽ giở trò độc ác, nhưng lại vẫn không nhịn được than thở với nàng: “Người nói xem, lúc đó sao mà lại xui xẻo như vậy, đụng vào chỗ nào không tốt lại cứ… Cái số mệnh này của ta, thật đúng là khổ quá!”
Thích Vy: “…”. Người xui xẻo thì uống nước cũng có thể sặc, huống chi con trai bà tự tìm chỗ chết.
“Trác phu nhân yên tâm, vấn đề không lớn, có thể trị khỏi”.
“Lời này là thật sao?”. Một lời nói làm ba người đều kinh ngạc, ba người nhà họ Trác vẻ mặt đầy ngạc nhiên, đương sự càng là đứng bật dậy từ ghế, sau đó lại một tiếng “ây dô”, không biết đụng tới chỗ đau trên người, hít sâu rồi lại ngồi xuống ghế.
Thích Vy liếc nhìn một cái, có lẽ là di chứng do bị đánh, không phải mông thì chính là chân.
“Bổn vương phi đã nói là làm”. Vì để tránh việc bọn họ tiếp tục nghi ngờ trình độ y thuật của mình, Thích Vy liền lấy ra một lọ thuốc từ trong người, dùng cách đơn giản và thô bạo, đổ một viên thuốc từ trong đó, nhân lúc Trác Bất Phàm vẫn còn đang nhe răng há miệng la đau, nàng chợt búng ngón tay, bắn thẳng vào miệng hắn ta.
“Ục!”. Trác Bất Phàm bị doạ cho giật mình, trong khi Trác phu nhân và Trác thiếu phu nhân còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn ta đã nuốt viên thuốc kia xuống rồi.
Trác phu nhân sợ tới mức hét lớn: “Vương phi, người đã cho con trai ta uống thuốc gì?”. Đừng nói là sẽ chết người đó nhé?
Thích Vy nói: “Đương nhiên là thuốc trị bệnh. Ta còn có phương án trị liệu kết hợp châm cứu, hai thứ bổ trợ lẫn nhau, hiệu quả sẽ càng tốt”.
“Châm cứu?”, Trác thiếu phu nhân phản ứng rất dữ dội: “Châm cứu ở đâu? Là người tự mình châm sao?”. Cái này… nghĩ thế nào cũng thấy không được thoả đáng.
Không chỉ là Trác thiếu phu nhân cảm thấy không ổn, Trác Bất Phàm lúc này này cũng cảm thấy sởn gai ốc toàn thân, có cảm giác giống như bị loại quái vật khủng khiếp nào đó nhắm vào, cả người đều có chút không khoẻ.
Đừng nói là bọn họ, Nam Tinh và Thanh Đại cũng giật nảy mình, rất sợ chủ tử nhà mình làm thật, Thanh Đại càng là sốt ruột tiến lại gần nhỏ giọng nhắc nhở: “Chủ tử, Vương gia…”. Người đây là ngày tháng tốt không sống, muốn tìm chỗ chết!
Thích Vy dùng tay ra hiệu cắt ngang lời nàng ta đang nói dở: “Đương nhiên không phải ta tự châm, vậy không phải là làm bậy sao”.
Thanh Đại và nhà họ Trác cùng thở phào nhẹ nhõm, chẳng phải vậy sao!
Một khi tin tức truyền ra thì còn có thể cứu vãn à? Nhà họ Trác rất sợ rằng Vương phi vừa châm cứu cho Trác Bất Phàm, là sau đó Dục Vương gia đã đem quân đến bao vây cả Trác phủ.
Bọn họ là muốn chữa bệnh, chứ thật sự không phải muốn đùa giỡn với mạng mình.
“Trong phủ có thầy lang không? Ta không tiện trực tiếp châm cứu, để thầy lang thử châm cứu cho Trác công tử theo phương pháp của ta xem hiệu quả thế nào”.