Khi Cổ quản gia nói về chuyện này, ông ta cũng không nghĩ vương phi có thể ngay lập tức nghĩ ra biện pháp, mục đích chính của ông ta chỉ là truyền đạt lại ý của vương gia, để cho vương phi hiểu rõ sau này sản nghiệp của vương phủ đều do nàng quản lý. Không ngờ vương phi lại khiến cho ông ta vô cùng ngạc nhiên vui mừng, ông ta càng nghe lại càng thấy đây là ý hay. Loại chế độ này ở thời hiện đại rất là bình thường, nhưng ở thời cổ đại, chuyện cấp dưới tố giác cấp trên là một điều tối kỵ, bất kể là trong thương trường hay trên quan trường thì cũng không có ai treo thưởng cho hành động tố giác cấp trên.
Không lột xuống một lớp da đã xem như là nhân từ rồi. Nhưng dù sao thương trường cũng không phải quan trường, những hạn chế cũng tương đối ít, Cổ gia cảm thấy ý kiến này rất hay, thậm chí còn nhân cơ hội tiếp tục hỏi ý kiến của nàng, nếu như trên dưới trong cửa hàng đều một lòng tham ô che mắt cấp trên thì sao? Thích Vy không quá quan tâm đến chuyện này, cho dù có cùng nhau che đậy cỡ nào thì chắc chắn bên trong cũng phải có ít nhiều chuột bọ, nàng không tin bọn chúng có thể khiến cho một chút tiếng gió cũng không thể lộ ra ngoài. Phần thưởng không chỉ giới hạn trong nội bộ một cửa hàng, mà những chưởng quầy khác nếu như phát hiện và tố giác thì cũng được thưởng, từ đó có thể tự rút kinh nghiệm. Có công bắt tham ô thì tiền hàng tháng sẽ được tăng gấp đôi, khiến cho những kẻ tham ô nhả bạc ra được thì bọn họ cũng được chia hoa hồng.
Đừng nói là bao che cho nhau. Đến lúc đó chỉ sợ tất cả mọi người đều chỉ ước gì người kia sẽ tham lam hơn mình để cho bản thân mình có thể phất nhanh chỉ trong một đêm, trở thành người đứng trên đỉnh nhân sinh.
Cổ quản gia: “Nếu như tất cả các chưởng quầy đều thông đồng với nhau thì sao?”
Thích Vy mỉm cười ngắt lời ông ta: “Nếu như thật sự có chuyện đó xảy ra, vậy thì ngươi phải nghi ngờ mắt nhìn người của vương gia nhà ngươi đi, xem lại năng lực cai trị của hắn kém đến cỡ nào”.
Cổ quản gia ngơ ngác cười một tiếng, lắc đầu nói: “Đúng là không có khả năng đó”.
“Vậy được rồi. Nếu không còn vấn đề gì thì cứ làm theo những gì ta vừa nói”.
Vào lúc chạng vạng, Cổ quản gia đã bẩm báo cho Cơ Vấn Thiên biết về ý tưởng của Thích Vy khi hắn hồi phủ, đồng thời cũng nói lại từng lời một cách trung thực, khiến cho Cơ Vấn Thiên cũng không nhịn được mà bật cười: “Đúng là tiểu quỷ, có nhiều ý tưởng thật, cứ làm theo những gì nàng nói đi”.
Buổi tối khi trở về phòng, Cơ Vấn Thiên không nói với Thích Vy về chuyện sản nghiệp đứng tên mình nữa, lại nhắc đến một chủ đề khác mà lẽ ra phải thảo luận từ lâu rồi.
“Học viện?”, Thích Vy đang lật giở một cuốn sách y học của nước Đại Ân dưới ánh nến, đột ngột đóng sách lại rồi quay sang nhìn hắn. Cơ Vấn Thiên ngồi bên giường, nhìn như đang tùy ý nghịch một lọn tóc dài của nàng trong tay, trước khi nàng kịp phản đối thì hắn đã lên tiếng tiếp: “Ừm, có 2 học viện nổi tiếng nhất ở kinh thành để lựa chọn, chỉ không biết nàng muốn gửi Cẩm Dương vào đâu thôi”.
Quả nhiên, Thích Vy đã bị dời đi sự chú ý, lập tức ngồi dậy nói: “Tình hình ở 2 học viện đó như thế nào, ngươi mau nói đi?”
“Một trong những học viện tên là học viện Kiêu Dương, dạy dỗ đủ mọi cấp độ từ vỡ lòng đến thi cử làm quan. Học viện có một tàng thư lưu giữ các loại thư đồ phong phú. Tiên sinh cấp thấp nhất trong học viện cũng có xuất thân tiến sĩ, viện trưởng vốn là trạng nguyên và là thầy dạy của rất nhiều quan viên trong triều hiện nay”.
Nó đã tồn tại qua nhiều triều đại.
“Sự bố trí trong học viện Kiêu Dương rất hoàn thiện, việc ăn ở được cung cấp đầy đủ, môi trường sinh hoạt cũng rất tốt, nhưng tương đương với đó thì học phí cũng không thấp, trong thành có rất nhiều nhà quyền quý đều đưa con cái đến đó học”. Thích Vy nghe vậy thì liền hiểu đó là một ngôi trường dành riêng cho giới quý tộc.
“Còn học viện kia thì sao?”
Học viện Thanh Phong đối lập với học viện Kiêu Dương, chủ yếu là con cháu nhà bình dân đến học, tiên sinh dạy học có cử nhân cũng có tiến sĩ, nhưng cho dù là cử nhân thì đã có thể dạy được trong một học viện ở kinh thành thì tài hoa là không thể bàn cãi. Học viện Thanh Phong đã sản sinh ra không ít nhân sĩ thanh liêm”.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn và để cho Thích Vy có chút thời gian suy nghĩ, Cơ Vấn Thiên hỏi nàng: “Nàng muốn đưa Cẩm Dương đến học viện nào?”
Thích Vy không chút do dự nói: “Còn cần phải hỏi sao?”
Tất nhiên là.
“Chính là nơi này”.
Sáng sớm, chiếc xe ngựa có dấu ấn của Dục vương dừng trước cửa học viện, hấp dẫn không ít học trò ra vào học viện phải dừng chân lại đứng nhìn.
Thích Cẩm Dương nóng lòng nhảy xuống xe trước khi cha mẹ xuống xe, ngẩng đầu nhìn học viện vô cùng tráng lệ trước mặt.
Học viện Kiêu Dương.
Đúng vậy, sau khi Thích Vy tham khảo cụ thể ý kiến của Thích Cẩm Dương, cuối cùng hai mẹ con đã cùng nhau chọn đến học ở “học viện quý tộc” này.
Cơ Vấn Thiên đã từng nói cho nàng biết học viện này là nơi tập trung những học trò có xuất thân cao quý nhất Đại Ân, nhưng cũng có một số học trò xuất thân cơ hàn có thành tích học tập xuất sắc được miễn trừ học phí, do xuất thân chênh lệch nên trong học viên cũng xảy ra không ít chuyện nâng cao giẫm thấp, ỷ thế hiếp người, môi trường học tập so với học viện Thanh Phong thì vẫn kém hơn một chút.