Cơ Vấn Thiên bẩm báo chi tiết với các vị trưởng bối và các đại thần có địa vị được mời đến, lại có hoàng hậu và thái tử đứng ra làm chứng, lão viện sử của Thái Y Viện còn đích thân nói rõ tình huống thân thể của hoàng thượng, cho nên chẳng mấy chốc những người này đã chấp nhận với lời giải thích của hắn.
“Sở dĩ bổn vương lệnh cho đội quân thân tín bao vây kinh thành, thứ nhất là vì phòng ngừa trong cung có tai mắt truyền tin cho người Mạn Đà La biết sẽ khiến biên quan rung chuyển, thứ hai là vì phòng ngừa kinh thành náo động. Sau khi hoàng thượng khôi phục, tất cả tướng sĩ sẽ quay về đúng vị trí của họ”.
Đoan lão thân vương lên tiếng đầu tiên: “Ngươi làm được rất đúng, việc này một khi truyền ra ngoài, lỡ như bị nước khác biết thì không biết sẽ gây ra náo loạn như thế nào nữa”.
Phó lão tướng quân liền nói: “Hai ngày nay ngươi đã tra ra được rốt cuộc là ai hạ độc chưa?”
Vì cung đấu mà liên lụy cả hoàng thượng vào đó, đúng thật là hoang đường!
Đối với việc này, cách nghĩ của những người còn lại cũng không khác nhau gì mấy, giờ thế cục đã bắt đầu mất khống chế, bè lũ triều thần cứ liên tục làm ‘âm lên, hoài nghi Dục vương có ý đồ tạo phải, mà tất cả những việc này đều bởi… đám nữ nhân trong hậu cung rảnh rỗi gây sự!
Sớm biết nhóm tú nữ vừa nhập cung đã không an phận như thế, lúc trước lẽ ra không nên đồng ý tuyển tú nữ làm gì!
Chỉ cần nghĩ đến nguyên nhân khiến hoàng thượng trúng độc, mặt bọn họ đã xám ngắt.
Chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi, đúng là người xưa nói không sai! Một đám tóc dài não ngắn chỉ tổ làm hỏng việc!
“Đã tra ra được một ít”, Cơ Vấn Thiên nói ra tên hai tú nữ vừa nhập cung, nghe vậy, đám đại thần lập tức nhíu mày.
“Tuy nhiên, hai nàng này có lẽ là bị lợi dụng, bản thân cố tình muốn tính kế người khác, có thể dùng một vài thủ đoạn kiểu cũ, không quá mức ồn ào, nhưng lại bị kẻ có ác ý phát hiện, từ đó bị dụ dỗ phạm vào tội lớn”,
Tĩnh An Hầu nhạy cảm hỏi: “Theo ý của ngươi thì… kẻ đứng sau lưng có thân phận không hề đơn giản?”
Những người khác cũng đều lộ vẻ nghiêm túc nhìn về phía Cơ Vấn Thiên, hắn khẽ gật đầu, nói ra ba chữ khiến đám người không khỏi biến sắc.
“Mạn Đà La”.
“Vò liêm sỉ!”, Phó lão tướng quán giận dữ: “Vậy mà lại là nước Mạn Đà La chết tiệt giở trò quỷ! Đúng rồi, bọn họ am hiểu nhất chính là dùng cổ độc gì gì đó, e là cũng có nghiên cứu về các loại độc dược khác! Nhưng tay của bọn họ cũng duỗi dài quá đi thôi, lại dám với tay cả vào nội cung! Sớm biết bọn họ không an phận như thế, trước kia ngươi đừng nên về, đáng ra phải đánh cho đám người kia một đòn thật đau, đế một trăm tám chục năm nữa bọn họ cũng không dám có ý nghĩ tính kế Đại Ân ta!”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng ông ta càng hận bản thân không thế đích thân dẫn binh đi trút cơn giận này.
An ốn mà sống không chịu, cứ thích làm loạn cả lên!
Nhưng ồn lão thái phó lại lắc đầu: “Hành quân đánh trận suy cho cùng là hao người tốn của, huống chi, thật ra mối quan hệ giữa hai nước vốn là không chết không thôi. Nếu thật sự muốn diệt quốc, e rằng Đại Ân sẽ khiến các quốc gia chung quanh sinh lòng đố kỵ và sợ hãi, lỡ như bọn họ cho rằng Đại Ân muốn thống nhất thiên hạ thì sao? Việc này sẽ khiến các quốc gia xung quanh có ý định liên hợp với nhau, khiến chúng ta rơi vào tình thế hai mặt đối địch, đến lúc đó e là không may rồi”.
Định Viễn Hầu tỏ vẻ khó hiếu: “Người Mạn Đà La duỗi tay vào tận hậu cung, là muốn làm hậu cung của hoàng thượng xào xáo, dẫn đến nội loạn?”
Nhưng một chút chuyện trong hậu cung cũng không đến mức ảnh hưởng đến toàn bộ đại cục của Đại Ân mà?
Đương nhiên, e là Mạn Đà La cũng không ngờ rằng trời xui đất khiến thế nào mà lại giúp bọn họ được một việc lớn, khiến mệnh hoàng thượng nguy trong sớm tối.
Đoan lão thân vương thận trọng nói: “Tuy lời khai của người ở phòng bếp nhỏ của Vệ quý phi không thế tin, nhưng đối với Mạn Đà La, chỉ cần có thể chôn một hạt giống hoài nghi, từ đó ly gián cảm tình Đế Hậu, để lại một hạt mụn trong lòng bọn họ, sau đó nghĩ cách tiếp tục châm ngòi, một khi mối quan hệ giữa Đế Hậu xuất hiện vết rạn, tất sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến Đại Ân ta”.
Tĩnh An Hầu im lặng không nói.
Là phụ thân của hoàng hậu, đương nhiên ông ta rất rõ điểm này.
Địa vị của phủ Tĩnh An Hầu nằm ở đỉnh cao trong giới quý tộc tại kinh thành, nếu địa vị của hoàng hậu không vững chắc, mối quan hệ giữa nhạc phụ là ông ta và hoàng thượng tất nhiên cũng sẽ căng thẳng theo, thậm chí thế lực của Hầu phủ rất có thế sẽ bị suy giảm.
Nhưng… mấy thứ này cùng lắm chỉ là phỏng đoán của đám người Mạn Đà La luôn tự cho là đúng kia.
Không phải ông ta quá mức tự tin, mà vì tình cảm của Đế Hậu vô cùng sâu sắc, vốn không phải những triều đại khác có thế so sánh được, chỉ một tên thái giám hãm hại thì… thật sự ông ta không cảm thấy một chút lo lắng nào cả.