Giờ đã có nhu cầu, lại có rất cấp bách, vài phương án đã dự trù trước đó vừa khéo cũng nên đưa vào thí nghiệm một chút.
Chỉ tiếc là, Cơ Vô Dạ, vị hoàng đế có thân phận cao quý nhất Đại Ân này, sẽ phải làm chuột bạch cho nàng rồi.
“Hồng Liên, đem Đoạn Trường Thảo bên kia cho ta”, Thích Vy không ngẩng đầu, mà chỉ duỗi tay ra.
Lúc nàng được gấp gáp đưa vào cung, bọn Hồng Liên, Thanh Liên đều đang đứng chờ bên ngoài cửa cung, trên đường đến Thái Y Viện, nàng đã nhờ người đưa các nàng và cả hòm thuốc đến đây.
Tuy người của Thái Y Viện không muốn để nàng độc chiếm công lao, cũng muốn cùng nghiên cứu “Bảy ngày mất hồn”, nhưng nàng đã quen để Thanh Liên và Hồng Liên làm trợ thủ cho mình, những người khác không thể kịp thời phối hợp với nàng được. Vì không để chậm trễ việc chữa trị cho hoàng thượng nên người của Thái Y Viện chỉ có thể giúp nàng đi xử lý một vài loại dược liệu.
Nàng cũng đã đáp ứng rằng đợi sau khi chế ra thuốc giải, nàng sẽ để lại một phần cho bọn họ nghiên cứu.
“Là cái này à?”
Thình lình nghe thấy giọng của Cơ Vấn Thiên vang lên bên cạnh, Thích Vy đang tập trung tinh thần nghiên cứu thoáng kinh ngạc, nàng ngẩng phắt đầu lên: “Sao chàng lại đến đây? Không phải nói là đi thẩm vấn phạm nhân sao? Xong rồi à?”
Cơ Vấn Thiên lắc đâu: “Không nhanh như vậy đâu, chỉ mới hỏi được một ít”.
Hắn nói đại khái cho nàng quá trình thẩm vấn, rồi lại nói: “Giờ tạm thời áp chế chuyện này xuống đi đã, còn cần phải thu thập thêm chứng cớ, không thể chỉ nghe lời từ một phía được”
“Liên quan đến an nguy của hoàng thượng, cấn thận một chút cũng không thừa, tuy nhiên…”, Thích Vy tỏ vẻ hoài nghi nhìn hắn: “Có phải chàng nghĩ đến cái gì khác không?”
Bằng không, theo như tính cách của hắn, dù không muốn vượt quá quyền hạn thì cũng không có chuyện không “ép” đám… cung nhân kia khai ra mọi chuyện trước khi đưa đi xét xử.
Cơ Vấn Thiên lẳng lặng cười: “Nàng cũng nghĩ đến rồi à?”
Động tác trên tay Thích Vy vẫn không ngừng, nàng nhún vai nói: “Nghe những lời chàng vừa nói, chẳng phải rất dễ đoán được hay sao?”
Trong mắt Cơ Vấn Thiên lóe lên tia sắc bén.
Đúng vậy, chỉ cần cẩn thận suy nghĩ thì quả thật có thể dễ dàng đoán ra được, nhưng hết lần này đến lần khác lại không ai nghĩ đến.
Thích Vy hỏi hắn: “Chàng có tính toán gì không?”
Cơ Vấn Thiên nhíu mày: “Nàng không ngại à?”
Thích Vy mỉm cười: “Chàng nói thử đi, ta nên ngại cái gì?”
Cơ Vấn Thiên khẽ bật cười, đúng vậy, vấn đề này dường như có hơi dư thừa rồi!
“Trái lại, ta có một ý kiến, ai bảo người nọ cứ luôn gây rắc rối cho ta chứ? Nếu chàng đã không ngại, vậy thì ta sẽ thẳng tay mà làm”, tóm lại, con người cần phải trả giá cho những gì mà mình đã làm, một khi hắn đoán đúng, e là có vài người sẽ phải gặp xui xẻo rồi.
Bên cạnh, Thanh Liên và Hồng Liên đang cúi đầu xử lý dược liệu không khỏi yên lặng liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai lộ vẻ hoang mang, hoàn toàn nghe không hiểu hai vị chủ tử đang tính toán chuyện bí mật gì.
Nói chuyện chỉ nói một nửa thật sự khiến người ta cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nhưng hết lần này đến lần khác, hai người họ lại có thể hiểu nhau, chậc chậc, quả nhiên bọn họ rất xứng đòi!
Đã một khoảng thời gian rồi, chủ tử của các nàng không chủ động nhắc đến việc năm năm sau sẽ dẫn các nàng đi du ngọan ở đâu, trái lại, nàng ấy rất hay gần gũi, trao đổi với vương gia. Có một sô’ việc không cần nói rõ, trong lòng các nàng cũng tự hiểu, nếu không có gì bất ngờ thì e là các nàng sẽ hoàn toàn cắm rễ ở vương phủ, xem vương phủ là nhà của mình rồi.
Trò chuyện một hồi, Cơ vấn Thiên lại hỏi đến tiến trình điều chế thuốc giải, hắn biết là sẽ không có kết quả nhanh như vậy, nhưng trong vòng ba ngày liệu có thể có kết quả hay không? Hắn cần phải biết điều này thì mới có thể chuẩn bị sẵn sàng cho các tình huống bất ngờ sắp đến.
Thích Vy lộ vẻ tự tin: “Yên tâm, ta có bảy, tám phần nắm chắc có thế cứu được hoàng thượng, nếu thật sự không được nữa thì ta sẽ nghiên cứu một loại thuốc có tác dụng kéo dài thời gian, khiến cho Bảy ngày mất hồn tạm thời không bắt được hồn là được rồi”.
Thứ này còn dễ hơn so với điều chếthuốc giải.
Cho nên, nghiêm khắc mà nói, thời gian cũng không nhất định chỉ có ba ngày, có điều càng kéo lâu thì sẽ càng phức tạp hơn mà thòi.
Hoàng đế vắng mặt nhiều ngày, sợ rằng các triều thần sẽ nghĩ nhiều, sau đó rơi vào khủng hoảng.
Nghe nàng nói như vậy, Cơ Vấn Thiên cũng đã hoàn toàn yên tâm.
“Vì muốn mau chóng nghiên cứu ra giải dược, e rằng hai ngày này nàng phải túc trực trong cung, không thể quay về vương phủ được rồi”, Không chỉ vì tránh lãng phí thời gian qua lại giữa hoàng cung và vương phủ, lỡ như trên đường đi, hoàng thượng xảy ra vấn đề gì mà không thể kịp thời cứu trị, mà còn vì phòng ngừa hành tung của Thích Vy bị người phát giác, sau đó đoán ra được điều gì đó.
Thích Vy: “Chỉ cần chàng có thể chu toàn các mặt khác thì ta không sao cả, khi về vương phủ nhớ báo cho con trai của ta, để thằng bé an tâm là được. Nhưng ngày mai tảo triều thì phải làm sao bây giờ?”