“Vương phi nói lời này là sao?”
Ánh mắt Hồng Nhụy ngạc nhiên: “Vương phi nói lời này là sao?”
“Không phải đã hiếu kính ngân phiếu cho người rồi sao?”, chẳng lẽ là thấy ít quá?
“Ai nói giao ngân phiếu thì không cần làm việc?”, Thích Vy cười nhạo, lập tức thay đổi sắc mặt: “Ta chỉ nói là dùng “hiếu kính” đổi thêm thời gian nghỉ ngơi, chứ không bảo là không cần làm việc!”
Mọi người nhớ lại, hình như… thật sự chưa nói?
Thích Cẩm Dương ở cạnh dùng ánh mắt như xem đứa ngốc nhìn họ, đánh tráo khái niệm mà cũng không biết, đúng là ngốc nghếch!
“Nói nữa, bổn Vương phi cũng có một vấn đề cần hỏi các ngươi. Ngân phiếu của phòng thu chi trong Vương phủ đều lấy từ quan hiệu của Đại Ân, trên ngân phiếu có dấu hiệu tương ứng, mà trong số ngân phiếu các ngươi giao, chín trên mười tờ đều là dấu của tiền trang tư nhân, từ đây cũng ra vấn đề, các ngươi ở trong Vương phủ ăn không ngồi rồi, không ra ngoài kiếm tiền, vậy những ngân phiếu này… đến từ đâu?”
Người xuất thân hiển hách, có nhà mẹ đẻ cho của hồi môn cũng thôi chứ ca cơ, bán nghệ, người do triều thần tặng thì không thể nào có được mấy trăm, ngàn lượng trong người?
Chưa hề sinh con cho Cơ Vấn Thiên thì việc được quý nhân trong cung ban thưởng là không cần nhắc tới, đã thế thì nguồn gốc đống ngân phiếu này có chút… ha ha.
Mấy người Hồng Nhụy biến sắc, lập tức nhận ra mình đã phạm phải sai lầm to lớn.
Dù Thích Vy không nói tiếp nhưng người hầu có mặt và những người trong cuộc là thị thiếp đều hiểu ý của nàng.
Ngân phiếu lai lịch không rõ ràng có nghĩa là sao, có nghĩa là họ cầm thứ tiền mà họ không nên đụng vào.
Tại sao lại lấy được tiền? Tất nhiên nhờ truyền tin tức của Dục Vương phủ ra ngoài.
Thật ra Thích Vy cũng chỉ tưởng thăm dò nên mới giở chiêu này, nào ngờ họ lại nhảy vào bẫy, không sót một ai.
Tuy đã biết mục đích họ vào phủ không trong sáng nhưng giờ lôi ra ngoài ánh sáng thế này, ai cũng cả gan lấy bạc như thế, mặt mũi Cơ Vấn Thiên để đâu đây.
Ban đầu, Cổ quản gia có tới trấn giữ tình hình, sau đó thấy tình hình đã bị Vương phi khống chế thì ông ta không ngày ngày ngồi canh nữa. Hôm nay nghe tin nên tới đây coi thử, thấy nhóm thị thiếp Hồng Nhụy lộ tẩy sau khi bị Thích Vy gài bẫy bằng cách không bình thường thì ông ta sợ tới mức đổ mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch.
Không biết Thích Vy đã đưa phần ghi chép cho ông ta khi nào: “Đợi Vương gia trở về, đám người này… bảo hắn nhìn mà làm đi!”. Dù gì cũng là người của Cơ Vấn Thiên, nàng đã câu “cá” ra, xử lý thế nào lại là chuyện khác, nàng vẫn không nên vượt quá chức phận.
Về phần ngân phiếu do đám thị thiếp “hiếu kính”? Đã nói là hiếu kính cho nàng, không cần biết lai lịch thế nào, vào túi nàng thì không móc ra được đâu.
Cổ quản gia thấy Thích Vy không hề có hành động gì nữa thì lập tức hiểu ra, không nhiều lời thêm câu nào, ông ta vội vã cầm danh sách rời đi.
Thích Cẩm Dương ở cạnh vừa giơ tay tiễn quản gia đi thong thả vừa bẻ ngón tay tính xem mình sẽ được chia bao nhiêu trong đống tiền của bất chính hôm nay.
Oa, phát tài rồi!
Có được một phần danh sách ngoài ý muốn, tâm trạng của Cơ Vấn Thiên khá phức tạp.
Hắn cho rằng Thích Vy chỉ đang chấn chỉnh hậu viện, ai ngờ được nàng lại tặng cho hắn một bất ngờ thế này, giúp hắn có một lý do danh chính ngôn thuận để giải quyết đám người kia.
Hắn đã biết đám thị thiếp ở hậu viện đa phần đều là tai mắt ngầm do kẻ khác đưa vào Vương phủ, thỉnh thoảng họ truyền một vài tin tức râu ria ra ngoài, hắn vốn không thèm để ý nhưng hôm nay, tình huống có chút khác, hiện tại Vương phủ đã có thêm một Thích Cẩm Dương, hắn không thể không đề phòng.
Thủ đoạn ở hậu trạch tầng tầng lớp lớp, nhân tố không ổn định nên được xử lý sớm.
“Bên phía Ninh Thành điều tra thế nào rồi?”, Cơ Vấn Thiên đột nhiên lên tiếng hỏi không khí.
Sau đó, trong thư phòng lặng yên bất chợt xuất hiện một ám vệ mặc đồ đen, người này dâng lên một mật thư.
Cơ Vấn Thiên mở mật thư, đọc nhanh như gió toàn bộ nội dung, ánh mắt thâm trầm và tràn ngập sự dò xét.
Trong một năm đầu, Thích Vy dựa vào thủ đoạn cá nhân biến biệt trang thành thùng sắt kín kẽ không khe hở, thông qua bản lĩnh trừng trị đám thị thiếp của nàng, hắn cũng không hoài nghi về việc ở biệt trang.
Nhưng nàng lại có thể vừa dùng thủ đoạn cứng rắn chỉnh đám người hầu vừa có thể ban tiền thưởng khi họ làm tốt, ít thì một lượng, nhiều thì mười hai lượng, dù là ở kinh thành, con số này cũng không nhỏ, qua năm này tháng nọ thì con số tích lũy không ít.
Biệt trang Ninh Thành này, trừ việc chi tiền mua nhu yếu phẩm thì thu nhập hàng năm đều phải đưa tới Vương phủ đúng hạn. Mấy năm nay cũng thế, vì vậy Thích Vy và Thích Cẩm Dương chỉ được đáp ứng những nhu cầu sống cần thiết khi ở biệt trang Ninh Thành, về phần những khoản phát sinh thêm, họ chỉ có thể tự bỏ tiền túi.
Nghĩ tới cảnh hai mẹ con kẻ xướng người họa cái gì mà ăn rau húp cháo, uống trà để qua đêm, chịu cực chịu khổ trước đó, dù hắn biết là có chút khác với thực tế nhưng giờ biết tình huống thực, Cơ Vấn Thiên vẫn không khỏi tức tới bật cười.
Đừng nói là chịu khổ, rõ ràng là trừ một năm mang thai không quá thoải mái thì sau đó đều là ăn ngon uống tốt, sung sướng hơn cả hắn ở biên quan.
Vấn đề cũng xuất hiện.
Khen thưởng người hầu cũng được, bản thân hưởng lạc cũng chẳng sao, nhưng vị Vương phi này của hắn đào đâu ra nhiều bạc như vậy để tiêu xài?