Người hầu sửng sốt, vội vàng đáp: “Nơi này chính là chủ viện, vương gia, ngài uống say rồi”.
“Vậy à?”, Cơ Vấn Thiên nhìn xung quanh, dường như cũng không quá xác định, nhưng hắn cũng không tiếp tục truy hỏi, mà để mặc cho người hầu dìu mình đi.
Mãi đến khi đi đến cửa căn phòng trong kế hoạch, người hầu mới thở phào nhẹ nhõm, đang định dìu người vào trong thì một khắc trước, Cơ Vấn Thiên vẫn còn say đến mức phải cần người đỡ, vậy mà giờ nhoáng một cái, hắn đã đứng sau lưng đối phương, người nọ còn chưa kịp phản ứng, một cái chặt tay đã nhẹ nhàng đánh vào phần gáy hắn ta, người cứ thế ngã “rầm” xuống.
“Mang người đi thẩm vấn, hỏi xem ai đã thu mua hắn ta, mục đích là gì?”
Từng âm thanh cứng rắn vang lên, trong khoảng sân hoang vắng bỗng xuất hiện một bóng dáng mặc đồ đen, hiển nhiên là ám vệ vẫn luôn ẩn nấp trong chỗ tối.
Cơ Vấn Thiên cảm thấy có hơi buồn cười, tuy giờ còn chưa rõ kẻ đứng sau lưng có mục đích gì, nhưng ở phủ của hắn lại dám tính kế hắn, chẳng lẽ kẻ đó nghĩ người của vương phủ chết hết rồi sao?
Nếu hôm nay hắn thật sự bị trúng chiêu thì ám vệ cũng sẽ không để mặc kẻ khả nghi đưa hắn đi.
Cơ Vấn Thiên phát giác trong phòng có tiếng hít thở của người sống, nghe có vẻ không đúng lẳm, hơn nữa… hắn cứ cho rằng nếu có người thì cũng nên là nữ tử, nhưng khi nghe kỹ âm thanh phát ra từ bên trong thì rõ ràng đó là một nam nhân.
Cơ Vấn Thiên nhíu mày, lẳng lặng đẩy cửa phòng, định vào trong xem thử chuyện gì xảy ra. Vừa mở cửa thì một mùi hương nồng nặc xộc vào mũi hắn, hẳn không kịp phản ứng nên đã hít vào một ít, đợi đến khi phát giác có gì đó không đúng thì Cơ Vấn Thiên giận tái mặt, hắn lập tức nín thở, đồng thòi vung tay đóng cửa lại, trong đôi mắt đen kịt lóe lên tia không vui.
Dám dùng thủ đoạn bỉ ổi bực này tại bữa tiệc của hắn, đúng là giỏi!
Cơ Vấn Thiên lệnh cho ám vệ vào trong xác định xem người nọ là ai, sau khi biết được thân phận đối phương, hắn cảm thấy rất bất ngờ, chỉ hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không có ý định lôi người ra.
Đã dùng đến loại huân hương đặc thù này thì hiển nhiên là có mưu đồ, hiện tại vãn còn một người chưa xuất hiện, vở diễn này vẫn phải diễn tiếp.
Cùng lúc đó, tại bàn của nữ quyến, Trầm Vân Phỉ lơ đãng liếc nhìn về phía chủ vị, sau khi xác định Cơ Vấn Thiên không có mặt ở đó, nàng ta liền bày ra dáng vẻ chếch choáng say, day day trán: “Hình như ta say rồi!”
Cơ Vô Song ngồi bên cạnh lập tức nói: “Say rồi thì để nha hoàn của vương phủ dìu ngươi đến phòng khách nghỉ ngơi chốc lát”.
Nghe thấy đoạn đối thoại của các nàng, Thích Vy liếc mắt nhìn, nàng rất muốn nói nếu say thì về nhà mà tìm mẫu thân của các ngươi, măc gì phải nán lại vương phủ của nàng nghỉ ngơi?
Nhưng ra lệnh đuổi khách như vậy cũng không thỏa đáng, thế nên nàng đành bỏ qua, có điều, nàng cảm thấy thái độ của Trầm Vân Phỉ có gì đó không đúng lắm, cứ như đang mưu toan việc gì đó, chẳng lẽ là nàng nghĩ nhiều sao?
Vừa ra khỏi phạm vi sân trước, Trầm Vân Phỉ tiện tay đuổi nha hoàn dẫn đường đi, sau khi xác định xung quanh không có ai, nàng ta mới thong thả đi theo hướng mà nàng ta đã nghe ngóng từ trước.
Không biết có phải vì chuyện trong mộng sắp thành hay không mà nàng ta cảm thấy rất vui mừng, đồng thời ngượng ngùng đến độ tim đập thình thịch, hơi thở cũng theo đó mà nặng nề hơn. Cho nên khi đi đến trước căn phòng khách được chỉ định, gương mặt nàng ta đã đỏ bừng, hai mắt cũng trở nên mơ màng.
Nàng ta gấp gáp đẩy cửa phòng ra, trong bóng tối, nghe thấy tiếng thở dốc vọng ra từ trong phòng, Trầm Vân Phỉ mừng như điên, nàng ta cũng không nghĩ nhiều mà vọt thẳng vào trong.
Có huân hương phụ trợ, vùng với nỗi nhớ nhung bức thiết trong lòng, chuyện tiếp theo đương nhiên là… điên loan đảo phượng.
Bên ngoài, sau khi biết được thân phận người tới, Cơ Vấn Thiên thản nhiên nghe ngóng động tĩnh bên trong, sắc mặt hắn vô cùng quái dị.