“… Y thuật của Dục vương phi cao siêu quả thực khiến người khác phải kính phục, mấy người chúng thần luôn khoe khoang ỵ thuật bản thân xuất chúng nhưng chưa từng nghĩ tới còn không giỏi bằng một vương phi trẻ tuổi, thât đáng hổ thẹn mà”, Viện phán Thái y viện cung kính hành lê với hoàng thượng, trong lời nói tràn ngập sự nể phục và tán thưởng đối với Thích Vy.
“Dục vương phi không chỉ y thuật cao siêu, mà còn vô cùng khẳng khái, cung cấp rất nhiều sách y học bản đơn lẻ quý hiếm cho Thái y viện, là một đóng góp cực lớn, giúp cho tất cả thái y đều học hỏi được rất nhiều điều, nếu vương phi không phải phụ nữ, vi thần ngược lại cảm thấy, chức Viện phán và Viện sử này nên do ngài ấy tiếp quản”.
Đánh giá như vậy có thế nói là rất cao rồi.
Hoàng đế vừa kinh ngạc vừa buồn cười nói: “Cho dù Thái y viện đứng đầu về y thuật nhưng nếu xét về phẩm cấp cũng không cao bằng một thân vương phi nhất phẩm”, nếu thực sự để đối phương tiếp nhận, ngược lại còn thành ‘giáng chức’ đó.
Viện phán ngẫm nghĩ quả thực là vậy, cho nên nói, quan điểm này của ông ta bất luận xem xét từ góc độ nào cũng đều rất phi thực tế và không thể thành sưthât.
“Dù nói thế nào thì lần này Thái y viện có cơ hội nâng cao tay nghề, các ngươi càng phải nỗ lực hơn, không được phép lơ là, như vậy ngày sau mới có thể trợ giúp cho trầm, chữa bệnh cho những người khác trong cung”.
Viện phán nghiêm mặt đáp: “Vi thần nhất định sẽ tận lực san sẻ lo lắng cùng hoàng thượng, chắc chẳn sẽ không để hoàng thượng thất vọng!”
Tại thư phòng của một phủ đệ nào đó.
“Động thái mấy ngày nay của Dục vương phi cũng lớn quá rồi đó”, một người với khí thế khá nghiêm cẩn trầm giọng nói.
Một số người khác có mặt cũng có cùng ý kiến, nhưng cũng có người bối rối không hiểu.
“Dục vương phi từ khi trở về kinh vẫn luôn giúp người khám bệnh, dường như có hứng thú đặc biệt với y thuật, gần đây bị người của Thái y viện quấn lấy, di chuyển thường xuyên hơn cũng là chuyện bình thường”.
Một người cao gầy khác cau mày: “Có chổ nào bình thường? Ngu xuẩn!
Sao ngươi không nghĩ xem những người nàng ta khám bệnh đó có địa vị như thế nào? Ôn thái phó, Hàn Lâm Viện, còn có đệ đệ ruột của Vệ quý phi, có ai mà không tôn quý, nàng ta giải quyết hết vấn đề của những nhân vật này rồi há không phải là đang giúp đỡ Dục vương lôi kéo rất nhiều mối quan hệ sao?”
Mọi người đều sửng sốt.
“Lão phu ngược lại cho rằng Dục vương phi không phải quá quan tâm đến việc hành nghề y cứu người, mà là muốn giúp Dục vương lung lạc lòng người, một khi Dục vương nổi lên dị tâm vào một ngày nào đó, với sự ủng hộ của những móc nối này, không phải là bất cứ lúc nào cũng đều có thể đạt được mưu đồ?”
“Đúng thế, trước đây là do chúng ta bất cẩn, không liệu tới phương diện này”.
“Nếu thực sự như vậy thì không thể để nàng ta tiếp tục lót đường cho Dục vương được nữa”.
“Bất quá, tiếp xúc với Thái y viện đã nhận được sự tán thành của hoàng thượng, chủng ta nào có lý do để phản đối? Thay vì ra tay với hạng phụ nữ như nàng ta thì vẫn nên giải quyết từ căn nguyên trước”.
“Dục vương sao…”
“Chính xác, Dục vương mới trở về kinh mấy tháng đã thu phục được hơn một nửa số trọng thần trong triều, không thể để hắn yên ổn như vậy nữa”.
Những người khác đều dồn dập gật đầu công nhận: “Không sai, không thể giữ lại hắn nữa”.
“Hay là chúng ta làm như vậy…”
Mười ngày thanh bình trôi qua vội vàng.
Tại ngày tổ chức mừng sinh nhật năm tuổi của thế tử Dục vương, tất cả các đại quan và gia tộc hiển quý nhận được thiệp mời đều tập trung tới, các loại xe ngựa xa hoa gần như chắn hết con đường rộng rãi ngoài phủ, thân phận của khách mời người sau còn tôn quý hơn người trước.
Thích gia, Tạ gia, Giang gia, Đoan thân vương phủ, Tĩnh An Hầu phủ, Định viễn Hầu phủ, Thường Thắng Bá phủ, phủ Tướng quân, Lý Tử Hòa của Hàn Lâm Viện, ôn gia, Vệ gia, người của những thế lực không phú cũng quý đều có mặt, cho dù trưởng bối không thích xuất hiện nổi bật thì người được cử đến nhất định cũng là đích tử được coi trọng trong nhà.
Một số bạn bè qua lại gần gũi với Dục vương phủ đương nhiên sẽ không vắng mặt, ngoài ra những mối quan hệ chẳng ra sao như Cơ Vô Song, Trầm Sĩ Kỳ, còn có Trầm Vân Phỉ không thể không bày tỏ thái độ trong ngày này, bất kể trong lòng mâu thuẫn như thế nào thì ngoài mặt cũng phải khách sáo đến cửa chúc mừng.