Thích Vy nói rất nghiêm túc, nhưng mọi người lại không dám tin chuyện hoang đường như vậy thật sự có thể xảy ra chỉ với vài câu nói của nàng, ngay cả Cơ Vấn Thiên cũng nghĩ nàng đang cố ý trêu chọc mấy người Trần Quý Dương.
Suy cho cùng vẫn là thời đại hạn chế tư tưởng.
Thích Vy thầm chậc lưỡi, dứt khoát nói: “Thật ra không chỉ là ghép tim, ta còn có thể đổl đầu cho người khác”.
Trần Quý Dương và Phó Vân Thi là người hướng ngoại nhất cũng có phản ứng rất lớn, ôm chặt lấy cổ mình theo bản năng như thể sợ nếu nàng không vui thì sẽ tháo đầu họ xuống.
Lục Thanh Sương khiếp sợ, mặt mày trắng bệch: “Ghép đầu? Sao có thể, cô đừng cố ý hù dọa bọn ta”.
Họ vô thức tưởng tượng đến cảnh khi vừa tỉnh dậy soi gương thì lại phát hiện đầu của mình đã bị thay bôi đầu của người khác… Trời ạ, suýt chút nữa thì sợ tè trong quần.
Thích Vy bị phân ứng của họ chọc cười: “Ta cũng chưa nói sẽ đối đầu của các ngươi mà, sợ đến thế sao?”
Mọi người tỏ vẻ hờn trách, còn nói không có nữa à? Cái chủ đề ghép đầu gì đó nghe mà lạnh tóc gáy, cũng chỉ nàng mới có thể bình tĩnh mà nói được thế đấy.
Thích Vy cười nói: “Nói đến vấn đề này, thật ra ta biết có một câu chuyện liên quan, nếu đã nói đến đây, hay là ta kể cho các ngươi nghe chuyện này để điều chỉnh tâm trạng?”
mặc dù không biết kể câu chuyện liên quan gì tới điều chỉnh tâm trạng, nhưng mấy người Trần Quý Dương quả thật cảm thấy có hứng thú, không khỏi vểnh tai lên nghe.
Cơ Vấn Thiên và Lục Bắc Thần nãy giờ không tham gia vào cuộc trò chuyện bèn lặng lẽ làm thính giả.
Dĩ nhiên câu chuyện Thích Vy kể là câu chuyện ghép đầu nổi tiếng trong Liêu Trai Truyện, một câu chuyện kinh điển, cho dù nàng không nhớ rõ chi tiết lắm thì cũng có thể tự mình bịa ra, vì đề tài của câu chuyện rất kỳ lạ, khiến mọi người phải thổn thức, hơn nữa rất dễ thu hút mọi người, ngay cả Cơ Vấn Thiên lúc đầu không có hứng thú lắm cũng nghe đến nhập tâm.
Đến khi Thích Vy kể xong, mọi người bị doạ ban nãy lại không cảm thấy sợ, Phó Vân phi và Lục Thanh Sương là phụ nữ nên rất dễ đồng cảm, hai người đều cảm thấy thương tiếc cho nhân vật chính trong câu chuyện.
Trần Quý Dương đảo mắt, nhìn Thích Vy, sau đó lại nhìn Cơ Vấn Thiên, đột nhiên nói: “Nội dung của câu chuyện này quả thực rất mới lạ, nếu có thể chuyển thành thoại bản, tìm một đoàn kịch giỏi diễn lại, nhất định sẽ gây nên tiếng vang rất lớn”.
Thích Vy hơi ngạc nhiên nhìn hắn ta, tiểu hầu gia này biết đến thoại bản từ lúc nào vậy? Còn cảm thấy hứng thú với đoàn kịch sao?
Trần Quý Dương nói: “Chẳng phải sắp đến sinh nhật của Vấn Thiên biểu ca rồi đó sao? Chuẩn bị một tiết mục đặc biệt, đến lúc đó mọi người có thể tụ họp lại cho đông vui”.
Hả?
Thích Vy quay đầu nhìn Cơ Vấn Thiên, sao nàng không biết sắp đến sinh nhật tên này vậy? Trước đây chưa từng nghe hẳn nhẳc đến.
Cơ Vấn Thiên đoán được suy nghĩ của nàng, bình thản nói: “Ta không quan tâm đến sinh nhật, lúc trước ớ biên cương cũng chưa từng tổ chức”.
Hắn ở biên cương đánh giặc liên tục trong năm năm cũng đã không còn quan tâm đến việc tổ chức sinh nhật nữa rồi, có điều, Hình Tranh luôn nhớ ngày sinh nhật của hắn nhưng có hai lần có chiến tranh xảy ra vào thời điểm đó, cũng không thể tổ chức, mấy lần còn lại chỉ nấu thêm vài món ngon, chuẩn bị hai vò rượu ngon, ăn một bữa cơm với các tướng lĩnh xem như xong.
Trần Quý Dương nói: “Lúc ở biên cương sao có thể giống với ở kinh thành được, năm nay nhất định phải tổ chức thật lớn. Các quan lại trong kinh nhất định cũng đang chờ Dục Vương phủ tổ chức tiệc đấy”.
Phó Vân Thi cũng gật đầu: “Hai hôm trước, đại bá mẫu còn nói với ta, lần này phải chuẩn bị một lề vật hậu hĩnh để thay lời cảm ơn, bảo ta tham gia chung đấy”.
Đầu ngón tay Thích Vy gõ lên mặt bàn đá, tố chức sinh nhật chắc chắn có thể nhận được không ít quà, hơn nữa còn là danh chính ngôn thuận nhận quà, chẳng phải có thể kiếm được một bộn tiền à?
Là người hiểu rõ Thích Vy nhất, Cơ Vấn Thiên vừa nhìn vẻ mặt của nàng là đã đoán được nàng đang nghĩ gì, hắn cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực.
Lúc này, lẽ nào không nên nghĩ là nếu sinh nhật hắn sắp đến, nàng cũng nên chuẩn bị một món quà gì đó cho hắn sao?