Từng là người “tiếp xúc” với Mạn Đà La trong suốt năm năm, chẳng ai hiểu rõ đối phương hơn Cơ Vấn Thiên.
Để tìm được người nuôi rắn và kẻ thần bí, dạo này Cơ Vấn Thiên rất bận rộn nhưng hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi, vì…
Mới trớ lại phòng, Cơ Vấn Thiên đã thấy Thích Vy mặc “đồ tắm” tỉnh giấc, vẻ mặt lười biếng ngáp dài, nàng không hỏi thêm gì mà kéo hắn ngồi xuống ghế, bàn tay trắng nõn đặt lên vai hắn, cười nói:
“ở ngoài mệt mỏi cả ngày, ta mát xa cho chàng nhé!”
cảm nhận sức lực vừa phải trên vai, còn có mùi hương sau khi tắm rửa toả ra từ cơ thể người phía sau, Cơ Vấn Thiên cảm thấy trong lòng thoả mãn, ừ một tiếng.
“Chưa tìm được người Mạn Đà La à?”
“Chỉ tóm được mấy con tép riu, những kẻ khác chắc đánh hơi được nên đã trốn rồi, không dễ tìm!”
“Vậy sau khi bắt được người, hỏi ra gì đó thì cũng không tệ, những việc khác không thế gấp được. Nếu trong lòng khó chịu, mọi người cũng đi hành xác quyền quý Mạn Đà La đl, nếu chàng không nảy ra được ý nào, ta giúp chàng, chẳng phải Mạn Đà La giỏi dùng độc sao, ta cũng có thế cung cấp vài thứ thú vị!”
Cơ Vấn Thiên nắm lấy cánh tay trên vai mình, trong mắt là cảm xúc vui vẻ: “Được, nàng hãy cho ta vài loại dược vật mà không dễ nhận biết ấy, ta sẽ cho người đi sắp xếp”.
“Không thành vấn đề!”
Chuyện chính nói xong, tâm trí của Cơ Vấn Thiên bắt đầu mơ màng, thấy Thích Vy cũng mệt mỏi, cả người đè lên lưng mình, ánh mắt Cơ Vấn Thiên càng thêm thâm thuý. Hắn xoay người đứng lên, dưới cái nhìn kinh ngạc của Thích Vy, hắn ôm ngang nàng lên, đi vào trong phòng ngủ.
Thích Vy quàng tay lên cổ hắn, vươn ra ngón tay chọt ngực hắn hỏi: “Dục Vương gia, chàng định làm gì thế?”
Cơ Vấn Thiên cúi người hôn lên khoé môi nàng một cái, cười khẽ đáp: “Canh giờ không còn sớm. Vương phi, nên đi ngủ thôi!”
Thích Vy nhìn bước chân trông như vững vàng nhưng thật ra lại có chút gấp gáp của Cơ Vấn Thiên, lòng bàn tay nàng dính lên ngực hẳn, cảm nhận được nhịp tim đập ngày một mãnh liệt, nàng hừ nhẹ một tiếng, trong lòng mắng thầm “đã nghiện còn ngại”. Khi được đặt lên giường, nàng cũng thuận tay kéo rèm phủ xuống.
Tay Cơ Vấn Thiên vung lên, ánh nến trong phòng đồng loạt dập tắt, thú vui khuê phòng mới chỉ bắt đầu.
Mấy ngày nay hai người gần như đã làm tất cả nhưng cũng chỉ là gần như, chưa chân chính tiến vào bước cuối cùng, nhưng Cơ Vấn Thiên lại rất hưởng thụ sự chủ động phục vụ của Thích Vy, càng thêm lưu luyến và say mê cảm giác này, khó kiểm soát được bản thân, lần đầu tiên hắn phải hoài nghị khả năng tự kiềm chê’ của mình.
Việc Tô Bạch Chi phải rời kinh làm cho tâm trạng của Thích Vy mấy hôm nay khá thoải mái, vì vậy mới bằng lòng cho Cơ Vấn Thiên hưởng thụ chút “ngon ngọt”.
Đúng vậy, từ lúc Hoàng thượng hạ chỉ tới giờ cũng chỉ mới ba ngày, Thường Thắng Bá bị “báo thủ” Tô Bạch Chỉ hại cho thanh danh tụt dốc không phanh đã nhanh chóng tìm một phú thương giàu có bên ngoài, cho đại con gái vài món đồ hồi môn rồi nhanh chóng đưa người gả đi.
Tuy Thích Vy chưa từng coi trọng Tô Bạch Chí nhưng cứ thỉnh thoảng có kẻ nhảy ra thế hiện sự tồn tại, gây chuyện tìm đường chết thì ai mà vui vẻ thoải mái cho được.
Lúc này nàng ta phải gả xa, Thích Vy cũng có thế hoàn toàn thoát khỏi cái đoá sen trắng làm người ta chán ghét này, nàng có thể không vui sao?
Làm chút việc xấu hổ không thể cho thiếu nhi biết với phu quân của mình đế chúc mừng thì có gì phải ngại nữa!
Cơ mà nàng vốn định chơi hai, ba hôm cho hết nhiệt tình là được nhưng Cơ Vấn Thiên là người đàn ông mà nàng bảo ngưng thì sẽ chịu ngưng sao?
Vì thế từ hai, ba ngày kéo dài tới năm, sáu ngày, thậm chí là lâu hơn, vận động trên giường đã trở thành nhiệm vụ thường trực rồi.
Hơn nữa, theo thời gian càng lâu, làm càng nhiều, không bao lâu nữa, hai người cũng sẽ làm tới bước cuối cùng, điều này thì cả hai đều đã ngầm hiểu ý nhau, chẳng ai ngăn cản, họ còn rất mong đợi ngày đó.
Thùng thùng thùng! Cốc cốc cốc! “Phụ vương, mẫu phi, mau dậy đi! Cứu mạng!”
“Hả… bên ngoài xảy ra chuyện gì?”, Thích Vy đang ngủ say trong lòng Cơ Vấn Thiên rầm rì một tiếng, không mở mắt đã hỏi.