Sau khi Trân Quý Dương kịp phản ứng, hắn ta lại muốn hỏi nàng là đã cho mình uống loại thuốc gì, nhưng loại thuốc bị ném vào quá sâu, hắn ta không cẩn thận nuốt một cái theo bản năng, viên thuốc vốn dĩ cũng không to nên đã bị nuốt thẳng xuống cổ họng.
II
II
Những người khác:”!”
Thái y béo hít một hơi thật sâu, nói với vẻ gấp gáp: “Dục Vương phi, người cho tiểu Hầu gia uống thuốc gì vậy?”. Thuốc thì không uống bừa bãi được đâu!
Vợ chồng Hầu gia cũng lo lắng, nhưng khi nghĩ đến thân phận của Dục Vương phi cùng những tin đồn gần đây về nàng, họ cũng không dám tùy tiện chỉ trích, sợ là nếu nàng có thế cứu được Trần Quý Dương thật nhưng lại bị bọn họ đắc tội thì tiêu, chỉ đành đứng đó nhìn chăm chăm xem nàng trả lời như nào.
Thích Vy nói: “Không phải nói là giải độc cho hắn sao? Một viên chuyên để giải các loại độc của rắn, côn trùng, chuột, kiến, gọi là viên giải độc số Một, còn một viên chuyên để giải các loại độc của cây, hoa, cỏ gọi là viên giải độc số Hai. Uống hai viên thuốc này thì có thể lọal bỏ được hơn 90% các loại độc tố, còn lại thì chính là việc của ba bát canh bài độc”.
Những người có mặt tại đây nghe thấy vậy đều ngạc nhiên đến độ quai hàm suýt rớt ra ngoài, Thái ý gầy nói: “Thật sự có loại thuốc giải độc thần kỳ như vậy sao?”
Vốn dĩ Thái y rất muốn hỏi rốt cuộc viên thuốc này chứa những thành phần gì, nhưng lại nghĩ đến việc đây có thế là phương thuốc bí truyền của Dục Vương phi, nên ông ta lại không dám mở lời.
Thế nhưng, nól miệng không có bằng chứng, chuyện liên quan đến an nguy của Trần Quý Dương, bọn họ không thế chỉ nghe từ một phía của Thích Vy được, phải làm sao đây?
Chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
“Nửa giờ sau, viên giải độc sẽ có hiệu lực, trong khoảng thời gian này, hai vị Thái y có thể bắt mạch bất cứ lúc nào để xác nhận xem có đáng ngại gì không”.
Có tin những gì nàng nói hay không thì chỉ có thể xem ý tứ của Trần Quý Dương và cả vợ chồng Tfnh An Hầu.
Tĩnh An Hầu liếc nhìn Dục vương nãy giờ vẫn đang rất bình tĩnh, sau đó lại nhìn sang đứa con trai vẫn không có phản ứng gì khác thường, trầm giọng nói: “Bản Hầu tin tưởng y thuật của Vương phi!”
Trác gia, Thường Thắng Bá phủ, thậm chí Tướng quân phủ đều là ví dụ bày trước mắt, cho nên Tĩnh An Hầu không có gì phải sợ hãi cả.
Với tư cách là người trong cuộc, Trần Quý Dương cũng vội vàng nói: “Ta rất yên tâm về y thuật của biểu tấu!”. Chỉ là, lần sau cho hắn ta ngậm thuốc thì nhớ báo trước một tiếng để hắn ta dùng thêm nước trà, tránh bị nghẹn đến chết.
Trong thời gian chờ đợi, hai Thái y vây quanh Trần Quý Dương và tiếp tục nghiên cứu mạch tượng của hắn ta, Thích Vy còn bắt mạch kiểm tra giúp Phó Vân Thi để đảm bảo rằng nàng ta không bị sợ hãi quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe, sau đó mới hỏi thêm được một số chi tiết về sự việc, cùng với…
“Nơi hai người đến du ngoạn thường có rắn độc sao?”
“Làm sao có thế!”. Trân Quý Dương liên tục bị hai ngự y quấy rầy, lên tiếng phủ nhận: “Vườn hoa kia thường xuyên được các công tử và tiểu thư con nhà quyền quý ở kinh thành lui tới, ta chưa từng nghe nói có rắn độc ở đó. Nếu thật sự có tin đồn như vậy, làm sao ta có thể đưa Thi Thi đi tới đó chứ?”
Kể từ khi xác định chuyện hôn sự, dường như Trần Quý Dương đã thay đổi hoàn toàn, biến thành con người khác, hắn ta không hề cảm thấy ngại ngùng khi gọi Phó Vân Thi bằng cái tên thân mật.
Ngược lại, biếu cảm của Phó Vân Thi lại có chút mất tự nhiên, mang tai nàng ta hơi ửng đỏ.
Thích Vy:Nàng đang hỏi chuyện rất nghiêm túc, không muốn ăn cơm chó đâu nhé.
Nhưng có điều, nàng tin những lời Trần Quý Dương nói.
Trước đó, khi Tĩnh An Hầu muốn tìm một nhà khác đế cầu thân giúp hẳn ta, hẳn ta vô cùng lo lắng và u sầu, sau đó lại biết được sức khỏe của Phó Vân Thi còn có cơ hội bình phục, hắn ta vui mừng như thể được dùng chất kích thích, khó khăn lẳm mới đính hôn được, có lẽ hắn ta cũng không hy vọng Phó Vân Thi gặp phải nguy hiểm hay bị sợ hãi gì khiến cho hôn sự của hai người gặp thêm sóng gió nào nữa.
“Nếu đã như vậy, thì không còn có gì đáng lo lắng rồi”. Thích nhìn về phía Cơ Vấn Thiên.
Những loại rắn như loài rắn lục cũng không phải là hiếm ở Đại Ân, nhưng loài rắn độc nào, dù là loài phổ biến đi nữa mà xuất hiện ớ nơi chúng không nên xuất hiện, rõ ràng là được ai đó cố tình nuôi dưỡng bằng cách cho ăn các loại thảo dược có độc trong thời kỳ trưởng thành, điều này khiến người ta nghi ngờ rằng đây không phải là một vụ việc ngoài ý muốn.
Người đứng sau đó là kẻ ngốc hoặc họ coi những người khác đều là kẻ ngốc.
Nhưng đây không phải là những điều nàng cần phải suy nghĩ.
Đúng lúc này, có người từ Tướng Quân phủ tới, Tĩnh An Hầu và Cơ Vấn Thiên cùng nhau ra tiếp đón, nhân tiện nói suy đoán của bọn họ cho Phó phu nhân đang vội vàng chạy tới biết.
Ngay khi đại phu nhân biết được việc hai tiểu bối nhà mình gặp chuyện là do có kẻ dùng thủ đoạn thì tức giận đến mức mặt tái mét, đôi mắt hằn lên sự căm hận.