Các gia tộc hiển quý tại kinh thành đều dự trữ rất nhiều dược liệu thượng hạng, nhân sâm núi trăm năm tuổi, nhung hươu cao cấp, huyết yến, cao da lừa, bong bóng cá,… chủng loại không đã dạng nhưng mỗi thứ đều là đồ tốt, giá trị tuyệt đối không dưới ngàn lượng bạc.
Sự phẫn uất của Thích Vy khi bị ép buộc phải ra tay lúc đầu cuối cùng cũng tiêu tan không ít khi nhìn thấy những thành quá này, chuyến chấn trị này đúng là không lổ vốn mà!
Nếu tất cả những người muốn ép buộc nàng khám bệnh đều phú quý bậc này, nàng nằm mơ cũng có thể cười tỉnh!
Thích Vy hài lòng nhưng tiến triển bên Cơ Vấn Thiên lại không suôn sẻ như vậy.
Trong vài ngày qua hắn liên hợp cùng hoàng đế nhận được thông tin tìm thấy một số gián điệp của nước Mạn Đà La lượn lờ xung quanh kinh thành, nhưng lại không phát hiện ra kẻ bí ẩn đã đưa tình cổ cho Thường Uyển, kẻ đó tựa hồ đã hoàn toàn bốc hơi, chẳng những không tìm được tung tích gì, mà ngay cả mấy tên gián điệp cũng không biết thân phận của đối phương.
Nhưng đối phương là người của nước Mạn Đà La là chắc chắn không sai.
Nghe Cơ Vấn Thiên nói về người bí ẩn kia, Thích Vy nói: “Chàng đoán xem, hai ngày nay ta nghiên cứu tình cổ mâu tử này phát hiện ra thứ gì?”
Cơ Vấn Thiên nghiêng đầu nhìn nàng.
“Theo như ta được biết, tình cổ bình thường chỉ để ngăn chặn bạn đời phản bội lẫn nhau, chỉ cần tình cảm giữa hai người không tệ, phần lớn thời gian cổ trùng sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông và không ảnh hưởng đến thân thể, nhưng chàng nói xem, kẻ thần bí đó làm ra thứ đồ này hoàn toàn không phải là tình cố ban đầu, mà là đã động tay động chân qua”.
Nàng không dám xác định cổ độc khác biệt là do thời đại khác nhau nên phát triển bất đồng hay là kẻ đó cố ý lừa gạt người, nhưng thông qua thí nghiệm, bản thân nàng lại càng nghiêng về giả thuyết phía sau hơn.
“Sau khi cổ trùng xâm nhập vào thân thể không chỉ gây thương tổn lớn cho sức khỏe, mà độc tố của nó còn có tính lây lan, một khi độc tố lan ra khắp cơ thể thì những người thường xuyên tiếp xúc với Tô Bạch Huy, ít thì ba năm ngày, nhiều thì dăm bữa nửa tháng cũng trúng độc theo, rồi từ từ suy bại mà chết. Mà bản thân Tô Bạch Huy nhiều nhất cũng không thể sống quá một năm”.
Tinh cổ được nghiên cứu ra để đâm bảo sự hài hòa của mối quan hệ sao?
Đó rõ ràng là một tấm bùa đòi mạng mà.
“Ngay từ đầu, kẻ đó đã không muốn giúp Thường Uyển, mà là cố ý lừa gạt nàng ta, nói không chừng chính là tay sai mà nhà quyền quý nào đó cài cắm vào”, dù sao đối tượng mà Tô Bạch Huy thường ngày gặp gỡ nhiều nhất cũng là các công tử của các gia tộc quyền lực, nếu họ trúng độc sau đó lại tiếp xác VỚI người thân… hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên đây chỉ là khả năng lý tưởng nhất, trên thực tế, điều này chẳng phải có nghĩa là nàng đã triệt đế bóp chết căn nguyên nguy hại sao?
Những thứ phía sau chỉ là thuyết âm mưu của nàng, chưa chắc đã chuẩn xác, cũng không có mấy phần căn cứ.
“Không, suy đoán của nàng có lẽ không sai”, Cơ Vấn Thiên thoạt nhìn bình tĩnh nhưng trong mắt lại tản mát ra gió lạnh: “Ta đã thẩm vấn những tên gián điệp bắt được kia, tuy rằng bọn chúng không biết thân phận của kẻ bí ẩn đó, nhưng đều thú nhận, vương thất Mạn Đà La phái không ít người đến các nơi của Đại Ân, âm thầm ra tay với một vài quan viên, từ năm ngoái đến nay, có không dưới mười quan viên đã chết dưới tay bọn chúng rồi”.
“Bởi vì cái chết của những người đa dạng phương thức, lại cách nhau rất xa, hoàng huynh cũng chưa từng chú ý tới, hiện tại xem ra… Mạn Đà La quốc thực sự muốn vượt qua lằn ranh rồi”.
Không chỉ âm thầm giết hại không ít quan lại địa phương, vậy mà còn vươn tay tới tận kinh thành, năm năm trước bị đánh cho tan tác còn chưa đủ sao?
“Vậy chàng và hoàng thượng phải tìm hoàng đế của Mạn Đà La để giải thích sao? Nếu không đưa ra một đáp án thỏa đáng thì sẽ giết chết bọn họ, đại loại vậy à?”
“Không dễ dàng vậy đâu”, Cơ Vấn Thiên đáp: “Chúng ta không hề có chứng cứ xác thực nào có thể chứng minh là do nước Mạn Đà La gây ra, bọn chúng hoàn toàn có thể phủi sạch quan hệ giữa vương thất và những kẻ này nếu chỉ có khẩu cung của vài tên gián điệp, đến lúc đó, Đại Ân cũng không làm gì được chúng”.
“Cứ cho qua như vậy sao?”, không thể nhát gan như vậy đó chứ?