“Được rồi, Lục Thanh Sương bên kia đã có Định Viễn hầu bảo vệ, chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt thòi, còn cô tốt nhất vẫn nên chuyên tâm trị bệnh đi, cũng sắp đến lúc rút châm rồi”, nói đoạn ra hiệu cho Phó Vân Thi nằm yên, khéo léo lấy đi châm bạc đang cắm trên người nàng ta.
Vốn dĩ Phó Vân Thi hôm nay tới vương phủ là đế châm cứu trị liệu và học yoga, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện đẻ non ngoài ý muốn của Lục Thanh Sương mới khiến nàng ta không chịu nổi mà cằn nhằn mãi, cũng may mấy ngày nay nàng ta vần uống dưỡng tâm đan của Thích Vy, nếu không có lẽ sẽ tức giận tới sinh bệnh mất.
Thích Vy và Phó Vân Thi bên này an tâm rồi nhưng Mộ gia kia lại sứt đầu mẻ trán.
Lúc Lục Thanh Sương bị Lục Bắc Thần cưỡng ép đưa về nhà mẹ đẻ Mộ Thanh Hoà liền vô cùng lo lắng, đợi khi chức quan bị cẳt bỏ lại càng thêm sốt ruột chạy thẳng tới Định Viễn Hầu phủ, giống như những gì Phó Vân Thi suy đoán, gã vừa dỗ dành vừa xin lỗi đủ kiểu nhằm vãn hồi cục diện, nhưng tiếc thay cho dù gã giả vờ đáng thương đến mức nào thì Lục Bắc Thần cũng không cho hắn gặp mặt Lục Thanh Sương, ngược lại còn bắt hẳn giao ra tiểu thiếp Hương Nguyệt và nha hoàn bên cạnh ả ta để đích thân tra thấm, khiến nha hoàn đó chính miệng thừa nhận đối phương cố ý đẩy ngã Lục Thanh Sương, đủ chứng cứ khép tội cho ả.
Hương Nguyệt không ngờ rằng sự việc sẽ phát triển nằm hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát như vậy, nhưng dù ả ta không cam tâm thế nào thì kết cục cũng đã được định sẵn.
Vì sự nghiệp của bản thân Mộ Thanh Hoà đã hoàn toàn bỏ mặc ả ta, căn bản không thay nàng ta nói đỡ một lời nào, Mộ lão gia Mộ phu nhân không dám oán trách Lục Thanh Sương nữa nên tất cả bực tức tất nhiên đều trút lên ả nô tì ti tiện này, nếu không phải người đã bị Lục Bắc Thần bắt đi thì bọn họ cũng đã cho hộ vệ trong phủ đánh chết tươi nàng ta một trăm lần rồi.
Năm ngày sau khi xảy ra sự việc,
Lục Thanh Sương mới chuyển lời tới Mộ gia với thái độ vô cùng kiên quyết, muốn nàng trở về? Có thể! Nhưng Mộ Thanh Hoà phải lập văn tự, thề rằng sẽ không bao giờ nạp thiếp nữa, hơn nữa sau này bất luận đứa con mà nàng sinh ra là gái hay trai thì tất cả tài sản của Mộ gia đều được kế thừa bởi chúng.
Nếu không phái xáy ra chuyện lần này thì lời tuyên bố này của Lục Thanh Sương chắc chắn sẽ phải hứng chịu làn sóng chỉ trích của người khác, nhưng mắt thấy nàng bị một tiện thiếp hãm hại tới mức mất đi đứa con đầu tiên, trong cơn nóng giận không muốn khoan dung chuyện tương tự xảy ra lần thứ hai nữa là điều hết sức dễ hiểu.
Mộ gia có ý kiến? Vậy chứng tỏ Mộ Thanh Hoà chưa đủ ăn năn! Ly hôn!
Muốn đi đường vòng ở bên ngoài nuôi thiếp rồi đem con riêng về? Ly hôn!
Tóm lại tất cả những kết quả có thế gây tổn hại đến lợi ích của Lục Thanh Sương đều phải ly hôn!
Thích Vy thậm chí còn nghe được từ miệng Cơ Vấn Thiên, Lục Bắc Thần còn buông lời uy hiếp cay độc ‘riêng tu” với Mộ gia, nếu trong tương lai họ dùng bất cứ lý do gì đế đưa về nhà một đứa con thứ xuất nào, bọn họ dám đưa người ra ngoài thì hắn cũng dám khiến kẻ đó chết ngoài ý muốn.
Sau này Mộ gia muốn tiếp tục duy trì hương hỏa chỉ có thể do Lục Thanh Sương sinh, xem bọn họ có còn dám ngó lơ đứa trẻ mà nàng ấy mang hay không.
Chính là cố chấp như vậy!
Đổi lại là trước kia Lục gia sẽ không bá đạo độc đoán như vậy, giống như Lục Thanh Sương từng làm, xuất giá tòng phu không cần phải dùng quyền thế để chèn ép, ngược lại còn rước lấy sự xa cách không cần thiết.
Nếu Mộ gia đã bất nhân, bọn họ liền nhân cơ hội lần này khiến Mộ gia nhận thức rõ bất kể là con đường công danh sau này của Mộ Thanh Hoà hay sự kế thừa của Mộ gia, tất cá vinh nhục đều chỉ dựa vào một câu nói của Định Viễn Hầu phủ họ!
Cuối cùng, Mộ gia đương nhiên chí có thế ngậm bồ hòn làm ngọt, Mộ Thanh Hoà tự tay viết văn tự gửi tới Định Viễn Hầu phủ, tha thiết bày tỏ mọi sai lầm đều là lỗi của mình mới miễn cưỡng khiến Lục gia buông tha.
Mặc dù vậy, sau khi sinh non Lục Thanh Sương phải ở cữ nửa tháng nên tạm thời không thể cùng gã trở về mà ở lại Định Viễn Hầu phủ điều dưỡng tốt rồi mới bàn lại.
Chỉ cần người một ngày chưa trở về, Mộ Thanh Hoà phải tiếp tục rụt cổ làm người đế lấy lòng Lục Thanh Sương, tránh có thêm biến cố.
Rốt cuộc thì chức quan của gã vẫn chưa được khôi phục.
Thích Vy rất hài lòng với sự cứng rắn hiếm có này của Lục Thanh Sương, mặc dù nếu đổi lại là nàng sẽ nhất định lựa chọn kết quả ly hôn, nhưng mỗi người có một sự lựa chọn riêng, đối với Lục Thanh Sương mà nói, tiếp tục chung đụng chưa chắc đã là một lựa chọn tồi.
ít nhất sau chuyện này, nàng ta chắc chẳn sẽ không còn dung túng cho Mộ Thanh Hoà giống như trước kia nữa, nàng ta có sự nghiệp của riêng mình, không cần phải dựa dẫm vào gia đinh phu quân gì đó, nói một câu khó nghe thì chỉ đơn thuần coi Mộ Thanh Hoà như một công cụ mượn giống, sau này sinh con lấy đứa nhỏ làm trung tâm cuộc sống thì đã sao?