Mộ Thanh Hòa cùng Hương Nguyệt bị động tác này của cậu bé làm cho sợ ngây người, nhất là Hương Nguyệt, ả ta còn chưa kịp nước mắt ngắn dài bôi xấu Lục Thanh Sương, sao tự nhiên Dục vương thế tử lại khóc?
Cơ Tiếu Dương khóc không cần tiền, vừa khóc vừa âm thầm đắc ý, nói về chuyện khóc thuê thì bản thế tử vô cùng chuyên nghiệp!
Vừa mới vào cửa liền không col ai ra gì mà quấn quýt lấy nữ nhân xấu xa, một đôi tra nam tiện nữ, đúng là cay mắt! Không hại các ngươi thì hại ai!
Thích Vy lộ ra vẻ mặt không vui, cười lạnh nói: “Uy phong của Mộ đại nhân thật lớn! Vào cửa không biết gõ cửa, vừa vào thì đã dọa con trai bán vương phi, thế tử Dục vương phủ khóc, ngươi có ý klêh gì với Dục vương phủ chúng ta sao?”
“Đương nhiên không phải!”, Mộ Thanh Hòa nhanh chóng phủ nhận, hắn ta không dám nhận cái tội lớn như vậy, nghe Cơ Cẩm Dương khóc càng lúc càng lớn, hắn ta liền kiên nhẫn nói: “Tiểu thế tử hiểu lầm rồi, Mộ mổ sao dám đánh người chứ”.
Cơ Tiểu Dương không bị dụ dổ, liền chỉ thẳng vào Hương Nguyệt nói: “Ngươi không dám đánh ta nhưng nữ nhân xấu xa này vừa tới đây đã nói bậy bạ, còn cố ý chọc giận dì Sương, các ngươi rõ ràng hợp tác đến đây ức hiếp người khác! Oa… mẫu phi, chúng ta trở về nói cho phụ vương biết, để phụ vương giáo huấn bọn họ!”
Toàn thân Mộ Thanh Hòa toát mồ hôi lạnh, không ngờ Dục vương thế tử lại không nói lý lẽ như vậy.
Ngược lại Lục Thanh Sương không biết phản ứng lại thế nào, chần chờ nhìn sang Thích Vy, tạm thời lựa chọn đứng ngoài quan sát. Nhưng khi nhìn thấy Cơ Tiểu Dương đáng yêu không ngừng rơi nước mẳt, cho dù biết có thể là hai mẹ con bọn họ cố ý tính kế Mộ Thanh Hòa cùng Hương Nguyệt nhưng nàng ta vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Thích Vy vẫn đang giương cờ uy hiếp: “Dung túng tiện thiếp trong phủ ức hiếp thế tử Dục vương phủ ta, việc này nếu để vương gia nhà ta biết, không biết Mộ đại nhân có thể chịu được lửa giận của Dục vương phủ không?”
Mộ Thanh Hòa: “Ta thật sự không
có!”
Mộ Thanh Hòa lo lắng đến mức đầu đầy mồ hôi, nhanh chóng cúi đầu hỏi Hương Nguyệt: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
Trong giọng nói của hẳn ta đã lộ ra sự không vui.
Hương Nguyệt chột dạ, thần sắc lóe lên, ấp úng trong chốc lát không nói lời nào nhưng ánh mắt liên tục liếc về phía Lục Thanh Sương. Mộ Thanh Hòa theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Sương, thấy sắc mặt nàng ta lãnh đạm thì cho rằng hành động của Dục vương phi là do nàng ta thúc đẩy, liền tức giận nói: “Phu nhân, cho dù thế nào thì chuyện riêng của nhà chúng ta cũng nên tự mình đóng cửa giải quyết, không nên để người không liên quan dính líu vào!”
Để Dục vương phi đến tìm phu quân mình gây phiền toái, nàng rốt cuộc có coi hắn ta là người một nhà hay không?
Lục Thanh Sương đã hoàn toàn không còn hy vọng gì đối với Mộ Thanh Hòa nữa, cho nên lúc này nàng ta cũng không thuận theo giống như bình thường, ngược lại còn trào phúng nhếch môi hỏi ngược lại hắn ta: “Chuyện riêng? Ngươi cho rằng đây vẫn là chuyện riêng của Mộ gia các người sao? Ả cố ý đấy ta, hại ta sẩy thai, trưởng tôn Mộ gia bị hại chết, ngươi lại không muốn vì ta làm chủ, vốn dĩ ta cho rằng con cháu Mộ gia rất quan trọng, kết quả so ra lại còn kém một tiện tỳ sao?”
Mộ Thanh Hòa rất không quen với thái độ của Lục Thanh Sương như vậy, liền nhịn không được nhíu mày nói: “Ta không có ý này, phu nhân chớ xuyên tạc ý tứ của ta”.
“Bản vương phi ngược lại không cảm thấy Thanh Sương xuyên tạc điều gì cả”, Thích Vy cười lạnh nói: “Ngược lại, không ngờ Mộ đại nhân lại là hạng người như thế, con ruột của mình bị tiện thiếp hại chết mà ngươi còn dùng đủ mọi cách đế sủng ái bao che hung thủ, chỉ trích ngược lại phu nhân mình. Kẻ như vậy lại có thể làm mệnh quan triều đình, thật sự khiến người ta quá phẫn nộ”.
Lời này thiếu chút nữa đã chỉ vào mũi Mộ Thanh Hòa nói rằng hắn ta không xứng làm quan.
“Ngươi cũng không cần hắt nước bẩn lên người Thanh Sương, thiếp thất của ngươi là bản vương phi sai người đánh, có vấn đề gì thì cứ tính lên người bản vương phi là được”, Thích Vy lạnh lùng nhìn về phía Hương Nguyệt trốn ở phía sau lưng Mộ Thanh Hòa, chỉ hai cái tát quả thật là quá nhẹ với tiện tỳ này.
“Mộ Thanh Hòa không tới thì ở đó làm bộ làm tịch xin lỗi, người vừa tới liền khóc rống lên như ai ức hiếp mình, chính ngươi làm chuyện thiếu đạo đức, ta cho ngươi hai bạt tai là ức hiếp ngươi sao? Hay là chuyện xin lỗi trước đó chỉ là diễn trò cho một số người xem?”
Có người nghe nói như vậy, sẳc mặt nhất thời đỏ lên, cũng không biết do tức giận hay xấu hổ.