Đây chính là cách nàng ấy xử lý? Trực tiếp đá người xuống hồ?
Đây gọi là gì? Ăn miếng trả miếng?
Cơ Tiểu Dương lúc này mới hoàn toàn hết giận, không chỉ vậy còn hận không thể căng họng kêu gào cổ vũ cho mẫu thân mình!
Cơ Vấn Thiên sau thoáng ngơ ngác lúc đầu cũng lắc đầu cười bất đắc dĩ.
“Á… Nhã Nhi không biết bơi, mau xuống cứu người đi!”, khi đám đông còn đang trong cơn ngỡ ngàng thì người làm mẫu thân là Tạ An Như là người đầu tiên cất tiếng thét chói tai, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, cùng lúc đó còn mặt đầy căm phẫn trách móc Thích Vy: “Nàng ấy thế nhưng là muội muội ruột của ngươi, ngươi lại cứ như vậy đẩy xuống! Sao ngươi có thể ác độc như vậy cơ chứ?”
“Thì ra bà cũng biết đẩy người xuống là rất ác độc?”, Thích Vy nhếch khóe môi trào phúng: “Nàng ta là muội muội ruột của ta? Ta còn là tỷ tỷ của nàng ta đó, chỉ cho phép nàng ta ra tay tàn độc với ta, lại ngăn cấm ta dùng phương thức tương tự trả lại?”
“!”, Tạ An Như lập tức cứng họng.
“Ta biết các người chắc chắn sẽ không đành lòng để Thích Cẩm Nhã bị nghiêm trị, nếu ta quá tàn nhẫn cũng không thích hợp, nếu đã như vậy, liền để nàng ta nếm thử mùi vị bị dìm nước đi, có lẽ sau khi đích thân trải nghiệm xong sẽ ghim sâu việc chớ lỡ tay nữa. Nếu không nếu còn có lần sau, ta nghĩ, những người khác cũng sẽ nhớ kỹ chuyện đòn trả lại đòn này, gãy tay đứt chân hay trực tiếp mất mạng hoàn toàn tùy thuộc vào nàng ta rồi”.
“À, đúng rồi, nếu bà có tâm tư và thời gian rảnh rỗi có thể nghĩ cách dạy nàng ta cách cư xử đàng hoàng là thế nào, không phải con ruột đã đành, cũng không đến mức ngay cả nữ nhi đứt ruột sinh ra cũng không dạy được đó chứ?”
Biểu cảm Tạ An Như cứng đờ, ánh mắt vặn vẹo không sao diễn tả thành lời.
Phương thức trừng phạt dùng cách tương tự đẩy người xuống để Thích Cẩm Nhã tự mình trải nghiệm một chút này nặng không?
Thân là người nhà đương nhiên sẽ cảm thấy rất quá đáng nhưng bọn họ thực sự có thể nói ra miệng sao? Một khi nói ra há không phải thừa nhận một cách biến tướng việc Thích Cẩm Nhã làm ra vốn dĩ cũng rất nghiêm trọng sao?
Vả lại người mẫu thân là Tạ An Như cũng chỉ hô miệng, cũng không thấy bà ta đích thân nhảy xuống.
Thích Vy nhớ rằng Thích Cẩm Nhã không biết bơi, đương nhiên cũng biết Tạ An Như bơi rất tốt. Nàng không thực sự muốn Thích Cẩm Nhã chết đuối, thấy lúc này đã lục đục có người nhảy xuống ứng cứu, mới nhìn hướng hoàng thượng người vẫn luôn chăm chú nhìn mình mà khẽ gật đầu, sau đó liền phất tay áo để cung nhân lập tức xuống cứu.
Lại qua một hồi giằng co, cung nhân mới vớt được Thích Cẩm Nhã lên bờ.
Tạ An Như lao như bay tới, sốt sắng truy hỏi: “Nhã Nhi của ta thế nào rồi, mau cứu nó đi, thái y, thái y!”
Hoàng thượng khônghài lòng lắm với thái độ vượt quá chức phận này của bà ta, nhưng nghĩ tới tấm lòng lo lắng cho nữ nhi của bà ta cũng không nói gì thêm.
So với Thích Vy và Khương Ứng Tuyết cùng nhau ngã xuống rồi nhanh chóng được cứu lên nên chỉ sặc vài ngụm nước lúc mới đầu thì thời gian của Thích Cẩm Nhã chậm trễ hơn một chút, nàng ta vừa mở miệng kêu cứu vừa vùng vẫy muốn hô hấp, trái lại nuốt xuống khá nhiều, tình trạng lúc vớt lên còn tệ hơn nhiều so với Khương Ứng Tuyết.