Nói là đi dạo, kỳ thực thôn trang so với đường Bạch Hồ bẽn kia còn nhỏ hơn một chút, cũng cũ kĩ hơn, biếu giá tương ứng cũng là trẽn trời dưới đất.
Bẽn trong khắp nơi đều có thế ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, có loại là từ phòng dược liệu bay tới, chút khác là từ nhà người khác trồng hoa cây cỏ được nàng trồng rải rác một số dược liệu không kén đất thường thấy.
“Phu thê ông chủ Sài tới Ninh Thành rồi? Quả nhiên rất đúng hẹn”, nhận lấy sổ đăng ký từ Hồng Liên nhìn thấy cái tên Sài Hố ở trang cuối cùng, Thích Vy hơi nheo mắt lại, trông có vẻ khá vui thích.
Cơ Vấn Thiẽn nghe ra được điều gì đó từ cảu nói này, liền hỏi nàng: “ông chủ Sài là ai? Lần này trở về, ngoại trừ hái thuốc, chẳng lẽ nàng còn có hẹn với người khác?”
Nếu không phải nghe rõ nàng nói là phu thê ông chủ Sài, hắn xém chút không nhịn được nâng cao cảnh giác với tên họ Sài này rồi.
Cỏ thế khiến người cá ngày chỉ thích nghiền ngầm các loại dược liệu trong phủ, bất kỳ tiệc xã giao nào cũng không muốn tham gia, cho đến nay đã từng từ chối không biết bao nhiêu lời mời riêng của các nữ quyến quyền quý trong kinh như Thích Vy phái đặc biệt chạy tới Việt Thành một chuyến, hiến nhiên ông chủ Sài này rất có trọng lượng trong lòng nàng.
Cụ thế là được nàng nhìn trúng ớ phương diện nào, hắn, vô, cùng, có, hứng, thú!
Thích Vy không để tâm tới những tính toán nhỏ nhặt đó trong lòng hân, thành thật đáp: “Đúng là năm ngoái đâ hẹn đối phương khoáng thời gian này tới, nếu không phải ngươi cho người đón ta và cấm Dương trở lại, ta cũng không cần tranh thủ lúc thu hoạch thuốc này ôm cây đợi thỏ, ngộ lỡ xui xẻo chính là uống công một chuyến rồi, cũng may đối phương tương đối đúng hẹn“.
Cơ Vấn Thiên:”… Cho nên, nàng và ông chủ Sài kia rổt cuộc đã có giao hẹn gì?”
Thích Vy ngoảnh đầu lại, dùng ánh mẳt ‘ngươi không phải đồ ngổc đó chứ’ nói với hắn: “Nơi này là y viện, có thể hẹn sẵn thời gian gặp mặt tại đây, đương nhiên là tới đế khám bệnh rồi”.
Cơ Vấn Thiên:”…”
“Khụ”, vẻ mặt Cơ Vấn Thiên có chút cứng nhầc: “Vậy ông chủ Sài đó là bệnh nhản của nàng sao?”
“Nói chính xác thì Sài phu nhản mới là bệnh nhản của ta, ông chủ Sài là người nhà bệnh nhản”.
Nàng không giải thích cho hắn biết chính xác Sài phu nhân mắc bệnh gì nhưng Cơ vấn Thiên đã nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh thường ngày, thậm chí còn cảm thấy hơi xấu hố vì trí tưởng tượng phong phú vừa rồi của
mình.
Thích Vy không trì hoãn thêm, nói với Hồng Liên: “Lát nữa cho người đi nghe ngóng một chút òng chủ Sài đang ở nhà trọ nào, tìm được người thì mời họ qua, tối nay chúng ta sẽ ở lại đây”.
“Vâng, thưa chủ tử”.
Khi họ rời khỏi kinh thành cũng không nói cho người trong thôn trang biết khi nào sẽ trở lại hay có trở lại hay không, nhưng giao hẹn với phu thê ông chủ Sài được định ra, cho dù ông ta nhận được thông tin Thánh Thủ Tiên không xác định ngày trở lại từ người gác cổng nhung vẩn điềm tĩnh ở lại Ninh Thành chờ thêm vài ngày.
Hần ta tln tưởng Thánh Thủ Tiên sẽ không cố ý trêu chọc mình.
Quả nhiên, chỉ ngày hôm sau, ông chủ Sài liền đích thân tìm tới cửa.
Hẳn ta đương nhiên vui mừng khôn xiết mà ngựa không dừng vó đưa phu nhản một lần nữa tới thăm hỏi.
Lúc hai phu thê họ tới được y viện, Cơ Vấn Thiên mới vừa ngồi xuống nhấp một ngụm trà sau khi dạo quanh thôn trang một vòng, biết khách đến sớm như vậy thì không khỏi nhướng mày, đợi Sài Hố cùng phu nhân Thấm Thị được dần tới sánh chính, chạm phái ánh mẳt khấn thiết của đối phương khi nhìn Thích Vy đã đeo lẻn mặt nạ Thánh Thủ Tiên với một thân áo bào màu trắng lại khiến hắn không kìm được nhíu mày.
Tên đàn ông này không phải là thực sự nhìn trúng người của hắn rồl đó chứ.
Cơ Vấn Thiên hoàn toàn ném ra sau đầu vấn đề những người đến gặp Thánh Thủ Tiên từ đầu đến cuối đều không biết Thích Vy có dáng vẻ như thế nào.
‘Tiên y, một năm không gặp ngài vần phong độ như vậy”, Sài Hố nhiệt tình chào hỏi Thích Vy.
Hồng Liên: chủ tử đã đeo mặt
nạ mà ngươi vẫn nhìn ra phong độ như cũ, lợi hại!
Sài Hổ chản thành cám ơn: