Thích Vy ngước mẳt lên: “Không hiểu chuyện mà còn muốn đưa người vào cung, không sợ đến lúc đó gây họa cho Thích gia à?”
Thích Bá Hàn đanh mặt nói:
‘Trước khi vào cung, dĩ nhiên An Như sẽ chí dạy nó chứ”.
Thích Vy chỉ hừ mũi khinh thường.
Bản thân Tạ An Như cũng phải hạng người tốt lành gì mà bảo bà ta chỉ dạy? Thích cấm Nhã chỉ sẽ ngày càng lêch lacthôi.
“Thôi vậy, các người muốn dạy dỗ nữ nhi thế nào thì ta không quan tâm, mau chóng trả đủ lại của hồi môn đây, ta muốn mang đi, như thế chắc các người cũng có thế yên tâm hơn”.
Trong khi họ đang nói chuyện, bên này Thích cấm Nhã được mẫu thân nhắc nhở, cuối cùng cũng ý thức được đại nương gì đó là xảy ra chuyện gì. Khi biết được số hồi môn đáng tiền vốn dĩ thuộc về mình sắp bị Thích Vy lấy đi, mắt nàng ta lập tức đỏ hoe, cũng không quan tâm đến những lời mẫu thân nói với mình gì mà phải nhẫn nhịn, từ bỏ chút lợi ích cỏn con vì đại cục.
Chút lợi ích cỏn con? Chỉ với mấy đống đồ trong nhà kho thì cũng đủ để của hồi môn của nàng ta trải dài mười dặm khi gá đi rồi.
Lúc này Thích cấm Nhã vẫn chưa nhận ra, nếu nàng ta vào cung bằng cách tuyển tú, đừng nói mười dặm hồng trang, nàng ta còn chẳng thể ngồi kiệu hoa nữa là, hiện tại trong tâm trí nàng ta đều là Thích Vy sắp cướp hết đồ của mình, nói chẳng lựa lời: “Cái gì mà đại nương chứ, chẳng qua chỉ là một kẻ thất bại dưới tay của mẫu thân ta thôi… Bốp!”
Nàng ta còn chưa nói hết câu, một tiếng bạt tai vang lên ngắt lời nàng ta.
Thích Cấm Nhã bụm gò má nóng rát, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được, thét chói tai: ‘Thích Vy! Ngươi dám đánh ta…?”
“Gọi Vương phi”, Thích Vy lạnh lùng nhìn nàng ta: “Mẫu thân ta thế nào thì chưa đến lượt ngươi dạy bảo, huống chi, là kẻ nào tằng tịu với anh rể khi chưa xuất giá? Là kẻ nào không từ thủ đoạn? Hỏi mẫu thân ngươi trước đã, bớt làm mất mặt xấu hổ người trong nhà đi!”
Tạ An Như: “!”
Thích Cẩm Nhã: “!”
Đám người hầu xung quanh bất cấn nghe được bí mật của các chủ tử thì chỉ ước gì mình không tồn tại, kinh hồn bạt vía cúi thấp đầu xuống.
Thích Bá Hàn ở bên cạnh cũng giơ tay nhưng lại chậm một bước, tức giận nhìn Thích cấm Nhã, lúc này ông ta mới thật sự tin vào lời của Thích Vy, để Thích Cấm Nhã như vậy vào cung, một
khi chọc giận các quý nhân trong cung, cả nhà họ Thích đều sẽ bị vạ lây.
“Đứa con gái ngoan do ngươi dạy đấy!”, Thích Bá Hàn hiếm khi nhìn Tạ An Như bằng ánh mắt nghiêm nghị và bất mãn thế này: “Nếu Nhã Nhi không thể thay đổi tính tình này, ta thấy cũng không cần tham gia tuyến tú nữa đâu”.
“Lão gia?”
“Cha?”
Hai mẹ con Tạ An Như đều kháng nghị: “Lão gia, không thể! Chuyện đã quyết định rồi, sao có thể thay đổi được”.
“Đúng đấy cha, bên ngoài đều đã biết con sắp vào cung, nếu bây giờ đổi ý thì sau này con làm sao ra ngoài gặp
người khác chứ”.
Thích Vy không muốn nghe họ ầm ĩ, bèn nói với Thích Bá Hàn: “Ngày mai, bên Vương phủ sẽ có người đến lấy đồ ở đây, hi vọng đến lúc đỏ, đồ đã được chuẩn bị đầy đủ, nếu các ngươi không còn việc gì nữa thì ta về Vương phủ đây”.
Nói rồi nàng vẫy tay với Nam Tinh và Thanh Đại rồi dẫn người đi.
Dĩ nhiên danh sách của hồi môn cũng phải đem theo một phần, ai mà biết người nhà này có hèn hạ thay đổi nội dung trong danh sách không.
Thích Bá Hàn vốn muốn giữ nàng lại nói thêm vài câu, nhưng Tạ An Như và Thích Cấm Nhã đang không ngừng làm ầm làm ĩ, chọc ông ta tức đến mức chỉ đành quay đầu lại cãi nhau với mẹ
con nhà họ.
“Khó hiểu thật, rõ ràng là tỷ muội cùng một mẹ, tính cách khác nhau là chuyện bình thường nhưng đều là đích nữ nhà họ Tạ, sao Tạ An Như lại có thế hèn mọn tới mức đó nhỉ, còn dạy con gái trở thành loại như thiếp thất vậy?”, Thích Vy uể oải tựa vào trên ghế mềm, một chân vẫn đung đưa qua lại khiến Cơ Vấn Thiên hoa cả mắt, hắn không đọc nối công hàm trong tay nữa, cuối cùng đành bất lực đặt xuống.
“Con người phát triển hệt như thư viện dạy dỗ học sinh vậy, tiếp nhận cùng một cách dạy nhưng cuối cùng có người công thành danh toại, có kẻ tầm thường chẳng tài cán gì cả đời”.
Nếu Tạ Như An thật sự cao quý thì năm đó đã không dám tằng tiu với Thích Bá Hàn trước khi gả cho người
Chuyện này chưa bao giờ là bí mật trong giới quyền quý, nhưng vì Thích Bá Hàn giữ vị trí cao là Hộ Bộ Thượng Thư nên không kẻ nào nói ra để đắc tội ông ta cả.
Nếu có một ngày Thích Bá Hàn thất thế…
“Ngày mai nàng vẫn muốn đến Thích gia sao?”, Cơ Vấn Thiên đổi chủ đề hỏi.
Thích Vy lắc đầu: “Không đi nữa, để Cổ quản gia đi thay ta vậy, ít tới cái nơi tệ hại đó vẫn tốt hơn”.