Sau khi thương lượng cùng nhau làm ăn thì Phó Vân Thi và Lục Thanh Sương còn cùng nhau đến Dục vương phủ nhiều lần.
Cửa hàng đã có, vốn cũng đã có, phương thuốc cũng không thiếu, tất cả khiến cho công tác chuẩn bị khai trương được thực hiện nhanh chóng đến mức kỳ lạ, chỉ cần chọn ra một ngày tốt lành liền có thể khai trương.
Trong khoảng thời gian qua lại này Thích Vy cùng hai cô nương kia càng lúc càng thân quen, quan hệ cũng càng lúc càng hòa hợp tự nhiên, cho nên nàng thậm chí còn biết được chuyện gần đây khiến cho Lục Thanh Sương sầu khổ là
gì-
Thật ra trước đây nàng đã đoán được, Lục Thanh Sương buồn bã là bởi vì cho đến tận bây giờ nàng ta vẫn chưa có con.
Người xưa rất coi trọng việc sinh con nối dõi. Nếu như trong năm đầu tiên kết hôn mà không có con thì người phụ nữ trong nhà luôn luôn bị chỉ trích.
Lục Thanh Sương xuất thân từ Định Viễn Hầu phủ, cũng không đến mức thật sự bị nhà chồng làm khó dễ, vả lại hơn một năm quả thực không tính là quá dài, trừ phi là ba năm năm năm thi có khi nhà chồng mới bắt đầu oán giận.
Nhưng mẹ chồng của Lục Thanh Sương thật sự rất nóng lòng muốn ôm cháu, vì thế không hề để ý đến suy nghĩ của Lục Thanh Sương mà tự làm chủ nạp cho con trai mình một mỹ thiếp.
Mắt thấy phu quân của mình bị chia sẻ cho nữ nhân khác, trong lòng Lục Thanh Sương sao có thể bình thản được.
Cho dù trước đó phu quân đã có thông phòng, nhưng dù sao cũng không cho danh phận rõ ràng, theo quy củ thì thông phòng cũng không thế lướt qua chính thất để sinh con, cảm giác dù sao cũng kém hơn một chút.
Nhưng mỹ thiếp nạp vào với mục đích nối dõi tông đường thì khác. Nghĩ đến chuyện nếu như thiếp thất thật sự có con trước thi bản thân chính thê như mình phải giúp nữ nhân khác nuôi nấng đứa con của phu quân mình, chẳng lẽ nàng lại không cảm thấy xấu hổ sao?
Mặc dù phu quân của Lục Thanh Sương nói với nàng ta rằng thiếp thất chi ở đây vì mục đích sinh con nối dõi, nhưng thân là thê tử, nàng có thể thấy được ánh mắt của phu quân đã thay đối, thái độ lưu luyến quên lối về đó chẳng lẽ nàng ta lại không phát hiện ra được?
Người ta nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng tình nhân vụng trộm, lời này quả thật có đạo lý!
Nói một cách riêng tư thì chính thất trong các gia đinh quyền quý đều xuất thân từ danh gia vọng tộc, bọn họ đã được giáo dục không được phóng đãng trong chuyện phòng the. Còn thiếp thất thì khác, vì không muốn bị thất sủng, bọn họ tất nhiên sẽ cố gắng hết sức đề lấy lòng phu quân.
Nam nhân đã hướng qua ngon ngọt, làm sao có thể không cảm thấy sự khác biệt?
Một khi đã được hưởng thụ cảm giác mới lạ của thiếp thất thì có khi nào phu quân liền cảm thấy ghét bỏ chính thê của mình hay không?
Tuy phu quân của Lục Thanh Sương tạm thời chưa biểu hiện ra điều này nhưng Lục Thanh Sương vẫn cảm thấy khó chịu.
. Harry Potter fanfic
Nhưng nàng ta không thế vì chuyện nạp thiếp mà gây sự với phu quân, bới vì ớ thời cố đại đây là chuyện hết sức bình thường, có nói ra bên ngoài thì người ngoài cũng chỉ trách ngược lại mình mà thôi, ai bảo ngươi lại thua kém như thế?
Thích Vy nghe Lục Thanh Sương kể khổ thì nhất thời cũng không biết nên nói gì đế an ủi đối phương.
Nếu dựa theo suy nghĩ của nàng, giả dụ như nàng cùng Cơ Vấn Thiên thật sự là một đôi, nếu đối phương làm chuyện có lỗi với nàng thì nàng cũng chẳng cần quan tâm đó có phải là chuyện bình thường của thời đại này hay không, cho dù nàng không trực tiếp đá hỏng thứ kia của hắn thì nàng nhất định cũng sẽ vổ mông rời đi, không rảnh mà ở lại hầu hạ!
Nam nhân của mình lại bị nữ nhân khác chạm vào, đúng là bẩn tưới!
Bà cứ mâc bệnh sạch sẽ đấy thì sao? Trên đời này cũng không phải chỉ có một mình ngươi là nam nhân!
Đời người còn sống được mấy chục năm, thời gian qua nhanh nhưthoi đưa, cớ sao phải tự ủy khuất chính mình?
Cóc ba chân thì không dễ tìm, nhưng nam nhân hai chân thì còn đầy ra đấy!
Trong tay nàng có rất nhiều tiền, rời khỏi Dục vương phủ thì nàng muốn làm gì cũng được.
Nhìn Lục Thanh Sương, một cô nương xinh đẹp trẻ trung mà bởi vì chuyện nhà chồng lại phải nhíu mày đến mức nếp nhăn còn có thể bóp chết ruồi nhặng, thành thân mới chỉ hơn một năm mà đã như vậy, sau này làm sao sống nổi?
Cuộc sống cứ mãi phải trôi qua khổ sở như vậy sao?
Nhưng nàng không thể nói thẳng với Lục Thanh Sương những lời này.
Dù sao thì ở thời đại này chỉ có một mình Thích Vy là dựa vào hoàn cảnh của mình để nghĩ cho Lục Thanh Sương.
Lục Thanh Sương rõ ràng rất khổ sở nhưng vẫn lựa chọn ẩn nhẫn bỏ qua, tình huống của mình chỉ là khó chịu một chút, có cái gì mà không thể nhịn được? Nàng cũng không có tư cách gì để động viên nàng ta đừng hèn nhát nữa!
Lỡ như động viên nàng ta dẫn đến chuyện gia môn ầm ĩ thì chẳng phải lỗi sai lại đổ lên đầu Thích Vy hay sao?
Điều duy nhất mà nàng có thể làm cũng chỉ là chào hỏi Phó Vân Thi sau đó cố gắng hết sức tìm thêm chút chuyện cho Lục Thanh Sương làm đế tâm tư của nàng ta đặt ở nơi khác, như vậy thì nàng ta sẽ không cần hao phí tâm tư vì chuyện nhà chồng nữa.
Lỡ như về sau thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì nàng ta còn có chút cơ nghiệp của riêng mình, sẽ không phải chịu thiệt.