Tống quản thái giám Vệ Lương thu thập xong danh sách thì bỗng nhiên nhớ tới tin tức lúc trước từ An Ninh cung truyền đến, liền thấp giọng nói bên tai hoàng thượng: “Hoàng thượng, thái hậu bên kia truyền lời mời người đến chủ trì công đạo cho Tĩnh Nhàn trường công chúa, ý hoàng thượng thế nào?”
Nhắc tới Cơ Vô Song, Cơ Vô Dạ trong nháy mắt nhíu mày, trong lòng tràn đầy bất mãn: “Chủ trì công đạo cái gì, đầu tiên hoang đường muốn Dục vương phỉ giúp mình chữa trị cho một tên nam sủng, kết quả tên nam sủng đó lại bị chính nàng ta giày vò đến chết, sau đó lại xúi giục Từ Trạch Lương đánh nhau cùng Cấm Dương, đánh không lại liền muốn trách ngược lại Dục Vương phỉ? Trẫm bảo nàng ta đóng cửa ở trong phủ trưởng công chúa tự vấn, nàng ta đã làm gì? Chạy vào cung tìm thái hậu cáo trạng?”
Nàng ta thật sự cho rằng có thái hậu chống lưng thì trẫm sẽ không làm gì nàng ta sao?
Thân là đế vương, cho dù hắn đối với người thân cận có thái độ hòa nhã nhưng đối với kẻ không nghe lời mình thì lòng khoan dung của đế vương vẫn luôn rất thấp.
“Truyền chỉ xuống, trướng công chúa quản giáo con cái không nghiêm, đức hạnh thiếu sót, phải đóng cửa tự vấn một tháng không được ra ngoài! Nếu dám cãi lại thì trực tiếp tước đi phong hàm của nàng ta! Để ta xem nàng ta còn có thế ỷ vào thân phận trưởng công chúa đế tiếp tục ỷ thế hiếp người thế nào!”
Vệ Lương thấy Hoàng Thượng thật sự tức giận thì lập tức cúi đầu tiếp chỉ, trong lòng âm thầm nghĩ vị trưởng công chúa này đúng là khỏng sáng dạ.
“Vê phần Cấm Dương…”, Cơ Vô Dạ dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, suy tư một chút rồi nói: “Tông thất đã đưa Cấm Dương vào gia phả, cũng đã đến lúc cho nó một thân phận danh chính ngôn thuận”.
Vệ Lương vừa nhìn thái độ này của hoàng thượng thì liền biết hoàng thượng nghiêng về phía Dục vương phủ, tình cảm huynh đệ của hoàng thượng và Dục vương gia luôn rất sâu đậm.
Các đại thần trong triều cứ đôi ba ngày liền đem chuyện Dục vương công cao chấn chủ ra nhắc trước mặt hoàng thượng sợ là sẽ phải thất vọng.
Muốn Dục vương gia thất thế sao? Chỉ sợ bọn họ đến chết cũng không chờ được ngày đó.
“Đúng rồi, truyền Dục vương vào cung một chuyến”, sắc mặt của Cơ Võ Dạ có chút thất thường: “Khụ, trầm có chút việc muốn hỏi hân”.
Cơ Vấn Thiên vừa mới từ quân doanh về phủ, sau khi biết được tin hoàng huynh cho truyền mình vào cung thì hắn liền cẩn thận nhớ lại một chút có việc gấp nào chưa kịp đề cập tới khi thượng triều mà giờ này hoàng thượng còn truyền hắn vào cung.
Khi hắn đến ngự thư phòng, Cơ Vô Dạ đã lấy ra một tờ danh sách, hàm hồ hỏi hắn: “Ngươi và Dục vương phi có phải đã nghiêm chỉnh dựa theo quy tắc này mà hành phòng hay không? Đây là cách để hai người có Cẩm Dương đúng không?”
Cơ Vấn Thiên mới đầu hoàn toàn không hiếu ý tứ của hoàng huynh, cho đến khi đối phương giải thích nội hàm của danh sách thì mặt hắn liền đen lại.
Quy tâc hành phòng cái quái gì chứ!
Rõ ràng mỏi sáng hắn đều tràn đầy tinh lực mà không thế phát tiết, mỗi lần đều chỉ có thể cọ chút thịt vụn mà không được ăn, hoàn toàn không giống hoàng huynh đi tới cung nào cũng được phi tần săn đón đi!
Hắn ta vậy mà còn có mặt mũi ghen tị với mình!
Bị chọc vào chỗ đau, Cơ Vấn Thiên đau lòng đến không nói nên lời.
Nhưng chẳng lẽ hắn lại đi nói thật cho hoàng huynh biết từ sau khi Thích Vy hồi kinh thì hẳn chưa từng được hành phòng với nàng hay sao?
Hắn vẳn còn muốn giữ mặt mũi đó!
Dưới ánh mắt vô cùng chờ mong của Cơ Vô Dạ, Cơ Vấn Thiên chỉ có thể tiếp tục duy trì vẻ mặt như nắm giữ tất cả mọi “bí kíp tuyệt đỉnh” trên đời, bẳt đầu ăn nói hàm hồ, thậm chí còn biếu hiện ra tư thái đắc ỷ.
BỊ đánh sưng mặt còn giả vờ béo.
Cơ Vô Dạ không hề nghi ngờ hắn, chí ghen tị đến đỏ mắt.
Nếu như hẳn ta biết về “bí kíp tuyệt đỉnh” này sớm hơn thì nói không chừng bây giờ hắn ta đã có mười mấy vị hoàng tử rồi.
Trở về vương phủ, Cơ Vấn Thiên liền đi thẳng đến hiệu thuốc của Thích Vy. Trên đường hẳn đi, mọi người nhìn thấy sắc mặt âm trầm của vương gia thì đều kinh hãi, theo bản năng đều cho rằng lúc vào cung vương gia cùng hoàng thượng đã thảo luận chuyện quân tình vô cùng quan trọng. Bọn họ đều sợ dây phải vương gia cho nên liền nhao nhao tránh đi.
Nào có biết…
Mấy ngày gần đây mối quan hệ giữa Cơ Vấn Thiên và Thích Vy đã được kéo gần hơn rất nhiều, lúc hắn bước vào hiệu thuốc cũng không cần cố ý gõ cửa nữa, cho nên khi hắn tiến vào thì Thích Vy cũng không hề đề phòng, chỉ tập trung phối thuốc.
Mãi cho đến khi hẳn vươn tay nắm lấy cánh tay nàng xoay người nàng lại thì Thích Vy mới ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hẳn, theo bản năng nói: “Ngươi đã về rồi sao? Sao hoàng thượng lại truyền ngươi vào cung thế?”
Nàng còn có mặt mũi hỏi à?
Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của Cơ Vấn Thiên đột nhiên nở ra một nụ cười tà mị khiến cho Thích Vy nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng, cảnh giác nói: “Ngươi có bệnh à?”