Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 115: Lật ngược tình thế



Thích Cẩm Dương cảnh giác đứng trước mặt Thích Vy, giang hai tay lớn tiếng nói: “Các ngươi muốn làm gì! Không được bắt nạt mẫu phi ta! Kẻ nào dám làm bậy thì ta sẽ bảo phụ vương giết hết các ngươi!”

Thái hậu độc ác cười một tiếng, nói: “Tuổi còn nhỏ mà mở miệng ra liền muốn giết người, lệ khí nặng như thế, chẳng trách lại hạ độc thủ với Lương nhi ớ trong học viện, cũng nén dạy dồ lại một lần nữa mới đúng!”

Nhìn tư thế của bà ta thì rõ ràng là chuẩn bị ra tay với cả hai mẹ con.

Mọi người không hề phát hiện ánh mât Thích Vy đã trờ nên vò cùng lạnh lùng, thừa lúc mọi người không chú ý thì trên tay trái của nàng đã lặng lẽ xuất hiện mấy đạo ngân châm, tay phải thì đang cầm bột phấn, nàng đang cản nhãc nên dùng bột phấn tạo ra hỗn loạn mở đường trước hay là dùng ngân châm khiến cho mọi người choáng váng đế chuồn đi trước?

Còn chưa đợi nàng quyết định xong thì đã có người thay nàng giải quyết.

“Mầu hậu thật nóng tính, nhi tức cùng tôn nhi cùng nhau đến thăm vốn là chuyện vui, sao mâu hậu lại tức giận đến như vậy? Có phải Tĩnh Nhàn lại gây chuyện rồi chạy tới cáo trạng khiến cho mâu hậu mất hứng không? Đế bản cung khuyên răn nàng ta, không nên vì một nam súng mà chạy đến quấy rầy sự thanh tịnh của mầu hậu”.

Người vừa lên tiếng đã chiếm lấy tiên cơ, trực tiếp khiến cho Cơ vỏ Song cùng thái hậu đồng loạt thay đối sác mặt, nhất là Cơ Vô Song, cứ tưởng bản thân có thế đắc ý lần thứ hai thế mà bảy giờ lại cứng đờ.

Nhưng người kia vân chưa nói hết lời: “Không phái trước đây hoàng thượng đã hạ chí lệnh cho Tĩnh Nhàn công chúa đóng cửa tĩnh tâm trong phú trướng công chúa, sao hôm nay lại vào cung rồi? Chắng lẽ lời nói cúa hoàng thượng cũng vô dụng hay sao?“

Sắc mặt Cơ Vô Song trắng bệch.

Lời này nói ra rất nghiêm trọng, chính là nói nàng ta kháng chí bất tuân, một khi truy cứu thì nàng ta chắc chán sẽ không chịu nổi tội này!

Những người khác cũng bị lời nói cúa vị này làm cho kinh hãi, nhưng rất nhanh liền đồng loạt đứng dậy chào hỏi người vừa tới, bao gồm cá hai người lúc nãy không hề cúi đâu xun xoe ớ trước mặt thái hậu, Thích Vy cùng Thích Cấm Dương.



“Tham kiến hoàng hậu nương nương!”

“Hoàng tấu”.

“Hoàng thấm!”

Người đến là Trần hoàng hậu, Trần Ngọc Cấm.

Trần hoàng hậu khoát tay với các phu nhản tiếu thư, nói một cảu ‘Không cần đa lẻ”.

Sau đó nàng ấy liền không quan tâm Cơ Vô Song có bị mình dọa đến mức sắc mặt khó coi hay không, chí vô cùng dịu dàng nám một cánh tay Thích Cẩm Dương rồi nói: “Con vào cung sao lại không đến chỗ hoàng thấm ngồi chơi một chút, nghe nói con ở học viện đánh nhau hả? Có bị thương không…”

“Hoàng thấm, người chạm trúng chổ đau cúa con rồi”, Thích Cấm Dương ấm ức bĩu môi nói.

“Hửm?w, Trân hoàng hậu ngạc nhiên nhìn xuống tay mình, rõ ràng nàng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay áo đứa trẻ mà thôi.

Không biết nghĩ tới chuyện gì, Trần hoàng hậu lại nghiêm nghị kéo ống tay áo của cậu bé lẻn, khiến các vết thương càng lúc càng có vẻ thê thảm lộ ra trước mặt mọi người.

Trần hoàng hậu nhanh chóng nâng cánh tay kia của cậu bé lẻn làm lộ ra những vết thương giống y hệt, liền giận tím mặt: “Sao lại có chuyện này! Là kẻ nào độc ác như thế, lại ra tay nặng đến vậy!”

Từ Trạch Lương bị Trần hoàng hậu dọa khóc ngay tại chỗ, lập tức tự thú: “Oa … con, con không cố ý!”

Cơ Vô Song: T



Nàng ta dường như đã nghe thấy một tiếng vồ mặt thật lớn, thật đau!

Thích Vy:

Thật muốn cười, phải làm sao bảy giờ.

Tâm ý của Trần hoàng hậu khiến Thích Vy rất cảm động, nhưng Cơ Vô Song đã gặp phải xui xẻo rồi, thế cờ lật ngược quả thực đã khiến cho người ta phải dờ khóc dô cười.

Cảm giác bị vỗ vào mặt trước bàn dán thiên hạ có sảng khoái không?

Thế nào là đồng đội ngốc như lợn? Muốn biết thì cứ nhìn tên nhóc mập Từ Trạch Lương là biết.

Cậu bé chẳng những bị Trần hoàng hậu giận dữ dọa khóc, mà thậm chí còn chủ động thú nhặn: “Là mầu thản nói với con không được đế cho Thích Cẩm Dương kế chuyện, nếu nó không nghe lời thì liền bât nạt cho nó nghe lời, oa oa…”

Kết quả chẳng những không thế bắt nạt người ta mà ngược lại còn bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Bình thường tuy rằng Từ Trạch Lương rất bá đạo ngang ngược, nhưng rốt cuộc vần chỉ là một đứa trẻ, liên tiếp hai lần nhìn thấy vết thương trên người Thích Cẩm Dương rất khủng bố thì trong lòng cậu bé đã vô cùng sợ hãi, thậm chí hai ngày nay nửa đêm đi ngủ đều bị ác mộng dọa tỉnh.

Hiện giờ lời thú nhận này đã khiến cho sầc mặt của mẹ cậu bé trở nên tái nhợt, nhưng trong lòng tên nhóc mập lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng sau đó lại nghĩ đến chuyên mình đã đánh một trận cùng với Thích Cẩm Dương, mẹ mình lại tìm mẹ Thích Cấm Dương cãi nhau, vậy thì về sau cậu bé có thế sẽ không còn cơ hội cùng người khác nghe kế chuyện v’ê đại thánh. Thế là vốn đang hít hít mũi muốn kiềm chế nước mắt, cậu bé lại nhất thời oa oa khóc càng thảm, khiến cho thái hậu cùng các vị phu nhản đều cau mày.

Ngược lại Trần hoàng hậu không hề giận cá chém thớt Từ Trạch Lương, chí hướng ánh mắt nghiêm khác trừng về phía Tĩnh Nhàn trưởng công chúa Cơ Vô Song, nói: “Xúi giục con trai của mình đánh nhau cùng Cấm Dương, Tĩnh Nhàn, ngày thường ngươi dạy con trai như vậy sao? Một đứa trẻ tốt sợ rằng cũng đã bị ngươi dạy hư mất rồi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv