Nhưng khi biết được vết thương của tiếu chủ tử không quá nghiêm trọng thì Cố quân gia vẩn an tâm nở nụ cười nói: “Không sao là tốt rồi, nhưng lần sau vần nên tránh chuyện đánh nhau. Tốt xấu gì thì vương gia cùng vương phi cũng rất lo lâng”.
Thích Cấm Dương ngoan ngoãn gật đầu nói: “Nếu không phải Từ Trạch Lương kia cố ý gáy sự thì cháu đã không đánh nhau với nó, đánh nhau rất mệt, nếu cháu có thế động khấu thì tuyệt đối không động thủ”.
Những người khác nghe vậy thì buôn cười không thỏi, sau đó Thích Cẩm Dương lại nói không ít lời vui vẻ chọc cho mấy người lớn triệt để quên đi chuyện không vui khi Cơ Vô Song đến gảy sự hôm nay.
Chỉ có Cơ Vấn Thiên sau khi thả lỏng thì ám thầm ra hiệu cho ám vệ, bảo bọn họ lưu ý động tĩnh bẽn phía phủ trưởng công chúa.
Khi màn đêm buông xuống, quả nhiên ám vệ truyền đến tin tức, trưởng công chúa đã dần Từ Trạch Lương đến gặp thái hậu.
Đến ngày hôm sau, người của An Ninh cung liền đến vương phủ truyền lời, muốn Thích Vy vào cung thỉnh an thái hậu.
Thích Vy tặc lưỡi nói: “Trưởng công chúa này đi kêu oan cũng nhanh ghê”.
Rõ ràng thái hậu không có ý tốt, Cơ Vấn Thiên về tình về lý đều có thế đi theo nàng vào cung, nhưng điêu khiến cho hăn phiền lòng chính là Hình Tranh từ sáng sớm cũng đă mang theo tin khẩn cấp từ biên quan tới.
Thích Vy nói: “Hoàng cung cũng không phái đầm rồng hang hố gì, thái hậu còn có thế ăn thịt ta hay sao? Ngươi mau đi đi, ta dẫn Thích Tiếu Dương đi một chuyến là được, năm nảm không có ngươi chẳng phải bọn ta vản có thế sống bình an vô sự đó sao”.
Cơ Vấn Thiên nhìn nàng thật sâu: “Nếu thái hậu không nói lý muốn động vào nàng thì nàng không cần bản khoản, phái bảo vệ mình cùng Cấm Dương trước tiên”.
Thích Vy cười khẽ nói: “Không cần ngươi nói thì ta cũng sẽ làm như vậy”.
“Thái hậu, người nhất định phải làm chủ cho Lương nhi cúa con, Dục vương phi thật sự quá đáng!”, Cơ Vô Song lôi kéo tay thái hậu tức giận cáo trạng: “Người nhìn mặt Lương nhi xem đã bị đánh thành cái dạng gi rồi!”
Mấy phu nhản cùng tiếu thư nhà quan xung quanh vừa hay cũng tới thỉnh an Thái hậu, họ đưa mắt nhìn nhau, có người ảo não nghĩ hôm nay mình không chọn ngày ra khói cửa, nhưng cũng cỏ vài người mẻ xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn mà lắng lặng dựng thắng lỗ tai, ánh mát nhìn về phía Cơ Vô Song cùng Từ Trạch Lương với đôi mắt gấu trúc rõ ràng, ảm thầm tặc lưỡi nghĩ Dục vương phi thật to gan.
Ngay cá Trướng công chúa Tĩnh Nhàn mà cũng dám trêu chọc, vị Dục vương phi này đúng là không thế tướng tượng nổi.
Thái hậu an ủi vỏ vô cánh tay Cơ Vô Song, lại nhìn Từ Trạch Lương, trong mát tràn đầy đau lòng: “Lương nhi đáng thương cúa ta, sao lại bị đánh thành bộ dáng này, Dục vương phi thật sự quá đáng, đến tột cùng nàng ta đã dạy con trai như thế nào vậy! Khi nàng ta đến ta phái hỏi rõ mới được!”
Phương thức ‘hỏi’ này của thái hậu, các phu nhân ớ đây đều hiếu rõ, tuyệt đối sẽ không thế ôn hòa được.
Sau đó thái hậu lại gọi Từ Trạch Lương đến bẽn cạnh, thản thiết ỏm vào lòng, vốn còn muốn dùng tay chạm vào chỗ bị thương nhưng sau khi nhìn thấy ngón tay mình đeo giáp móng bén nhọn liền phái bất đác đĩ từ bỏ, vì muốn biếu hiện hình tượng tố mẫu hiền lành của mình mà bà ta còn cố ý bảo Tỏ ma ma đi vào trong khố phòng lấy một ít đồ chơi nhỏ tinh xảo đưa cho Từ Trạch Lương chơi đùa.
“Cám ơn hoàng tổ mầu”, Từ Trạch Lương hoàn toàn không còn sự ngang ngược khi ờ học viện, vui vẻ cầm đồ chơi được ban thường chơi đùa ô trong tay.
Đúng lúc này, bên ngoài có cung nhân truyền lời: “Thái hậu nương nương, Dục vương phi cùng tiếu điện hạ Dục vương phủ tới rồi”.
Không khí trong điện nhất thời biến đổi, trên mặt Cơ Vô Song lộ ra sự đảc ý vì sầp mượn tay thái hậu báo thù, mới qua một ngày mà nàng ta tựa hồ như đã hoàn toàn quên mất ngày hòm qua trước khi Cơ Vấn Thiên xuất hiện thì Thích Vy là người không hề xem nàng ta ra gì, thẳng thăn đối đầu với nàng ta.
Bảy giờ đối thành thái hậu, nàng ta nghĩ Thích Vy sẽ sợ sao?
Chỉ chốc lát sau, Thích Vy liền dẫn Thích Cẩm Dương tiến vào trong điện, phát hiện bẻn trong ngoại trừ thái hậu cùng Cơ Vô Song còn có nảm sáu vị phu nhản tiếu thư thì kinh ngạc nhíu mày, không nghĩ tới còn có nhiều khán giả như vậy ở đây, nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh trở lại, nói đạo lý thì nàng không có khả năng chịu thiệt, có nhiều người hay ít cũng không sao cả.
Thích Vy đang muốn chào thái hậu, bà ta liền lên tiếng phủ đầu: “Không cần hành lề nữa, Dục vương phi ngươi uy phong ngút trời, mười phần khí thế, ai gia cũng không chịu nổi lê của ngươi”.
Thích Vy không thèm đế ý, chí cười nói: “Thái hậu nói gì vậy, có phải có kẻ miệng thúi nào đã đến đây nói xấu con với thái hậu không? Thái hậu là người công tư phản minh, chắc chắn sẽ không vì điều tiếng thị phi mà chỉ tin lời một phía”.
Vừa nói nàng vừa thản nhiên liếc nhìn Cơ Vô Song đang lộ ra vẻ đãc ý, nàng ta liền có chút không nói nên lời.