Hách Thanh Oản khẽ giật mình, không nghĩ đến Dạ Nhiễm lại nhắc đến yêu cầu này nhanh như vậy.
Chỉ là, lúc này nàng sao có thể rời đi, khiến hắn rơi vào nguy nan?
Còn nữa, cho dù không nghĩ cho hắn, chính nàng cũng không muốn gánh lấy tiếng xấu bỏ trốn cùng nam nhân.
“Không, Dạ Nhiễm, ta không thể đi.” Nàng vội vã lên tiếng từ chối, muốn xua tan ý nghĩ của hắn.
Tuy tính tình hắn ôn hòa nhưng nàng lại rõ hơn ai hết sự bá đạo trong hắn. Vì vậy, nàng nhìn thấy dáng vẻ gần như điên cuồng của hắn, thật sự sợ hắn sẽ cưỡng ép mang nàng đi.
“Không đi.” Hắn lạnh lùng giễu cợt một tiếng, trào phúng nói: “Vậy thì chuẩn bị chết trong vương phủ này sao?”
Nàng bị hắn giễu cợt khẽ nhói trong lòng, thoáng tránh đi ánh mắt hung dữ của hắn, “Không, ba tháng sau, ta sẽ xin hoàng thượng một bức hưu thư, đường đường chính chính rời khỏi vương phủ.”
Tuy hắn vẫn bất mãn với câu trả lời của nàng nhưng cũng biết nàng rất cố chấp, chỉ có thể hít sâu một hơi, đè xuống phiền muộn trong lòng, khẽ gật đầu, “Được, vậy ta sẽ ở đây bảo vệ nàng ba tháng, sau đó sẽ mang nàng rời đi.”
“Dạ Nhiễm…”
Bởi vì lời nói của hắn, trái tim nàng vừa ấm áp vừa chua xót, không nói ra khỏi miệng được lời cảm kích.
Lúc này có một người như vậy, không rời không bỏ mình, xem ra ông trời đối xử với nàng cũng không tệ.
“Được rồi, đừng nói nữa, nàng ngủ một lúc nữa đi. Trời vừa sáng lại không ngủ được.” Hắn cắt ngang lời nàng muốn nói, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Vậy huynh thì sao?” Nàng bình tĩnh nhìn hắn, sợ hắn rời đi, nhưng không cách nào mở miệng giữ lại.
“Nàng ngủ đi! Ta ở với nàng tới trời sáng sẽ đi.” Hắn hiểu rõ tâm tình của nàng, dùng giọng nói ấm áp tràn ngập tình cảm dịu dàng trấn an nàng.
“Ừm.” Lúc này nàng mới thả lỏng, khép mắt lại.
Mà nam nhân ngồi bên giường, ánh mắt ngắm nhìn nàng càng thêm ngưng trọng, tựa như một trận cuồng phong đang nổi lên, khiến không khí trong phòng bỗng nhiên lạnh đi…