Hách Thanh Oản chú ý tới ánh mắt Hoàng Phủ Diệp, bàn tay cầm hộp càng ra sức giữ chặt.
Mọi người đều biết, xưa nay Tam vương gia Hoàng Phủ Diệp và Cửu vương gia Hoàng Phủ Cẩn không vừa lòng nhau. Vì vậy, nàng liền cho rằng phản ứng lúc này của hắn hoàn toàn là vì chán ghét người tặng đồ.
Sau một lúc lâu, hắn không nhanh không chậm mở miệng, tùy tiện hỏi: “Theo ý của vương phi, hộp đồ này là lễ vật Cửu đệ tặng cho hôn sự của bổn vương và vương phi?”
Nàng biết, hắn tuyệt nhiên không phải thuận miệng hỏi.
Chỉ là, cho dù nàng hiểu rõ lại cũng chỉ có thể gật đầu, đáp “Phải.”
“Nếu là lễ vật tặng cho hôn lễ của bổn vương và vương phi, vậy vương phi liền giao lễ vật kia cho bổn vương bảo quản, để tránh hạ nhân không hiểu chuyện lại nói lung tung, được chứ?” Hắn dời tầm mắt đang nhìn hộp gấm lên nhìn thẳng vào nàng, không cho nàng bất kỳ cơ hội trốn tránh.
Tay nàng cầm hộp gấm khẽ run, trong lòng kinh hãi, biết hắn hiển nhiên sẽ không bỏ qua chiếc hộp hoa mai gỗ này. Còn chưa đợi nàng mở miệng, Tinh Nhi quỳ trên đất đã sốt ruột.
“Công chúa, đừng mà…” Hai mắt nàng rưng rưng nhìn chủ tử, giọng nói run lên, thấp giọng cầu khẩn.
Nàng biết bản thân làm như vậy là làm khó chủ tử, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng.
Nàng không thể giương mắt nhìn tâm huyết của hắn bị người ta chà đạp…
Nàng hiểu rõ nhất, đồ vật trong chiếc hộp đó chứa rất nhiều tâm huyết của hắn.
Hách Thanh Oản rũ mắt xuống, nhìn ánh mắt khẩn cầu đầy nước của Tinh Nhi, chỉ cảm thấy bản thân đã bị dồn vào đường chết.
Sao nàng có thể bằng lòng giao tâm huyết của Hoàng Phủ Cẩn ra?
Chỉ là, nếu như không giao, lại tương đương thừa nhận đồ trong hộp gấm có vấn đề.
Cho dù cuối cùng có nháo đến hoàng đế, hắn cũng sẽ nói là muốn dẹp đi chỉ trích của nô tài trong phủ đối với nàng, mới khăng khăng khiến nàng giao đồ ra. Cho dù hoàng đế có muốn che chở nàng cũng không thể không để ý thể diện của hắn, mặc cho nàng khuấy đảo giữa hai nhi tử của ông.
Hơn nữa, nàng đã gả cho hắn, chính là thê tử của hắn, lại có nhập nhằng gì với nam nhân khác là chuyện thế gian không thể bao dung. Nhưng mà, nếu nàng giao ra, với oán hận của hắn đối với Hoàng Phủ Cẩn, chắc chắn sẽ hủy đi hộp hoa mai gỗ này.
Đến lúc gặp lại Hoàng Phủ Cẩn, nàng còn mặt mũi nào đối mặt với hắn?
“Lớn mật, bổn vương đang nói chuyện với vương phi, há lại cho một tiện tỳ như ngươi xen vào?” Hoàng Phủ Diệp lại tức giận, người hắn nhắm vào vẫn là người duy nhất nàng quan tâm trong vương phủ này.
Hắn nổi nóng với Tinh Nhi hết lần này đến lần khác, giờ phút này đã trở thành vũ khí sắc bén đâm thủng trái tim nàng…
Nàng chợt thấy mình đã nhượng bộ nhiều lần mà hắn căn bản không cảm kích.
Cứ cho là nàng đã bị hắn dồn vào chỗ chết, hắn cũng không chịu buông tha nàng.
Đã như vậy, vì sao nàng phải khúm núm nhiều lần, chỉ vì tác thành cho hắn?
“Hoàng Phủ Diệp, huynh không cần lại nhằm vào Tinh Nhi.” Nàng bước về trước một bước, che chắn Tinh Nhi ở phía sau, “Bây giờ ta nói rõ ràng cho huynh biết, ta thích đồ vật trong hộp gấm này, không thể giao cho huynh.”