Lúc nước mắt ẩn nhẫn rất lâu rơi xuống, tiếng lòng khẩn căng trong nháy mắt đó cũng chặt đứt hoàn toàn. Lần này, nàng không những không nhìn rõ gương mặt hắn, ngay cả bóng dáng của hắn cũng đã mơ hồ không rõ.
Hóa ra, sau khi trải qua nhục nhã đêm qua như vậy, hắn vẫn không bằng lòng buông tha cho nàng…
Hắn cũng không bởi vì nước mắt của nàng, sự sụp đổ của nàng mà mềm lòng, ngược lại giơ nhúm tóc bị hắn nắm trong tay kia lên cao, chậm rãi giang tay ra…
Trong khoảng khắc, đoạn tóc đứt liền mang theo thê lương theo không trung rơi xuống, thấp giọng kể rõ khởi đầu của sự thảm thiết này.
Chỉ là, giờ khắc này, bọn họ đều cho rằng đây là kết thúc giữa bọn họ….
“Hách Thanh Oản, tóc đứt, tình đoạn, về sau nàng cùng bổn vương không còn liên quan.” Lời nói tuyệt tình vẫn lãng đãng trong phòng nhưng bóng dáng của hắn đã không còn ở đó.
Nàng đờ đẫn ngồi trước bàn trang điểm, nước mắt dâng trào bởi vì lời nói của hắn mà ngừng lại trong nháy mắt, đôi mắt chỉ còn lại sự trống rỗng.
Nàng trước giờ đều biết Hoàng Phủ Diệp ngoan độc quyết tuyệt, lại không biết hắn có thể quyết tuyệt đến mức này…
“Công chúa.” Trong phòng vang lên một tiếng thét kinh hãi, tiểu nha đầu ăn mặc chỉnh tề vội vàng chạy tới bên cạnh nàng, “Công chúa, người làm sao vậy?”
Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn về phía nha đầu cùng nàng lớn lên, run giọng nói: “Tinh Nhi, ta bị báo ứng rồi.”
“Công chúa, người đừng dọa nô tỳ, rốt cuộc làm sao vậy?” Tinh Nhi nắm chặt tay nàng, khẩn trương hỏi.
“…” Khóe môi Hách Thanh Oản run rẩy, một câu cũng không nói thành lời.
Không phải không tín nhiệm Tinh Nhi mà là nàng thật sự không nói nên lời.
Tinh Nhi cau chặt mi, đánh giá một vòng trong phòng, lúc nhìn thấy đoạn tóc trên đất nàng dĩ nhiên đã sáng tỏ toàn bộ. Ngoại trừ sự khác thường ở trường săn ngày đó, Hoàng Phủ Diệp thường ngày đều đối xử với chủ tử mình không nóng không lạnh, không có chút yêu thương nào.
Về sau, chủ tử lại chen vào phá hỏng hôn sự của hắn cùng Liễu Mộng Phù, hắn làm sao có thể đối xử tốt với chủ tử mình chứ!
Chỉ là, nàng vốn tưởng rằng công chúa là hòn ngọc quý trên tay hoàng thượng, Tĩnh vương gia vì không muốn chọc giận hoàng thượng, ít nhất sẽ lấy lễ đối đãi. Sao biết, đêm qua hai người vẫn hòa thuận mỹ mãn động phòng, sáng nay đã phát sinh biến cố như vậy.
“Công chúa, là Tinh Nhi không tốt, Tinh Nhi đêm qua không nên uống nhiều.” Tinh Nhi đỏ hốc mắt, lòng tràn đầy áy náy. Nàng không nên sơ suất như vậy, không ở bên cạnh công chúa.
“Sao có thể trách em.” Hách Thanh Oản hít sâu một hơi, nén xuống đau khổ tràn đầy trong lòng, “Là bản thân ta không biết tự lượng sức mình, cho rằng có thể khiến huynh ấy rung động.”
Nàng biết, Tinh Nhi chưa bao giờ là nha đầu không hiểu chuyện, đêm qua nàng ấy xin nghỉ, nàng liền đoán được nàng ấy chắc chắn là đi gặp Cửu vương gia Hoàng Phủ Cẩn rồi.
Không biết từ lúc nào, nha đầu này cùng Cửu vương gia đặc biệt thân cận, nàng chắc chắn giữa hai người phát sinh tình cảm gì rồi, đương nhiên sẽ không ngăn trở.
“Công chúa, người đừng buồn, mọi chuyện còn có hoàng thượng làm chủ cho người a!” Tinh Nhi nhìn thấy chủ tử mình khổ sở, cắn răng tức giận nói.
Nếu Tĩnh vương gia đã bất nhân với chủ tử nàng, dựa vào cái gì để hắn cùng trắc phi tiêu dao vui vẻ.