Tinh Nhi cả kinh, vừa muốn nói gì đó lại nghe Hách Thanh Oản dặn dò: “Tinh Nhi, muội ở lại chăm sóc cho Cửu ca, ta muốn vào cung một chuyến, nói cho hoàng thượng và Mạnh quý phi biết Cửu ca trúng độc, tạm thời không tiện vào cung.”
“Nhưng vương gia một canh giờ nữa sẽ tỉnh lại.” Tinh Nhi không hiểu nhìn chủ tử.
“Không, lúc này huynh ấy không thể vào cung, không thể khỏe lại, chỉ có thể dưỡng bệnh.” Hách Thanh Oản khẽ cười lắc đầu, không biết mình làm như vậy có tính là phá hư đại sự của Hoàng Phủ Diệp không.
“Chẳng lẽ…” Tinh Nhi còn khiếp sợ hơn khi nãy, chợt nhớ tới chủ tử vừa nãy đã nói ‘hoàng thành sắp thay đổi’.
“Nếu đã hiểu thì trông chừng Cửu ca cho tốt, chờ huynh ấy tỉnh lại nói cho huynh ấy biết lý do ta vào cung, bảo huynh ấy nhất định phải ở lại trong Tĩnh viện dưỡng bệnh, chớ đi lại.” Hách Thanh Oản hiểu ý cười một tiếng, cẩn thận nhắn nhủ.
“Chủ tử, hay là để Tinh Nhi vào cung đi.” Tinh Nhi khẽ nhíu mày, ánh mắt lóe lên một chút ảm đạm.
Sau khi trải qua chuyện như vậy, nàng thật không biết nên dùng mặt mũi nào xuất hiện trước mặt vương gia.
“Tinh Nhi, không được suy nghĩ lung tung.” Hách Thanh Oản thấy thế trong lòng đau xót, khẽ run, nghiêm nghị quát khẽ một câu.
“Dạ.” Tinh Nhi hơi cúi đầu, dặn dò: “Công chúa, vậy người đi sớm về sớm.”
“Được.” Hách Thanh Oản nhìn nàng một cái, biết có chút vết thương cần thời gian mới có thể khôi phục như cũ, mà nàng lúc này còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Vì vậy nàng bước nhanh đi vào viện, không yên lòng, lại gọi Vô Tâm ra, “Vô Tâm, bảo vệ nơi này thật tốt, không cho bất kỳ kẻ nào tới hại Cửu vương gia.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Sau khi Vô Tâm không chút biểu cảm lĩnh mệnh, Hách Thanh Oản lập tức ra khỏi viện, chạy thẳng tới phòng ngựa, nơi đó có nuôi con ngựa trắng của nàng.
Dắt ngựa, nàng đi ra từ cửa sau vương phủ, sau đó lấy một cái khăn tay cột lên mặt che kín mặt mũi, mới phóng người lên ngựa, rẽ đường nhỏ, chạy thẳng tới hoàng cung.
Nào biết, trong một hẻm nhỏ cách vương phủ không xa, một bóng trắng chợt thoáng qua, người nọ đã ngồi sau lưng nàng, đoạt lấy cương ngựa trong tay nàng, dùng chút lực, mạnh mẽ ghìm con ngựa đang phi nước đại lại.
Hách Thanh Oản quay đầu, trừng mắt nhìn người phía sau, cáu kỉnh chất vấn: “Ngươi có ý gì?”
“Cô thiếu bổn công tử một lần, bổn công tử hiện tại tới lấy.” An Dĩ Mặc không đợi nàng nói tiếp, giữ chặt eo nàng, quất dây cương, con ngựa trắng liền chạy như bay, chuyển ra hẻm nhỏ, không còn theo phương hướng hoàng cung.