Rời khỏi Đạm Tình Cư, Tần Mộ Phong cũng chẳng còn tâm trạng diễn trò, bỏ mặc bốn thị thiếp một mình quay về Thính Phong Hiên.
Y diễn là diễn cho Liễu Thiên Mạch xem, cô ta không có ở đây, y tiếp tục diễn trò làm gì?
Phi Yến chết tiệt, dám quấy rầy trò vui của y. Cô ta đột nhiên xuất hiện ở vương phủ rốt cuộc có mục đích gì? Nếu mục đích của cô ta là tiền tài bảo vật cũng được thôi, nhưng nếu mục đích của cô ta là những tài liệu biên quan bố phòng, hay văn kiện cơ mật trọng yếu, y chỉ sợ không có ngày an ổn.
Thiên hạ không có gì Phi Yến không trộm được, nếu biên quan bố phòng ở trong tay địch quốc, hậu quả thế nào thật không lường trước nổi. Truyền thuyết Phi Yến nhận tiền không nhận người, chẳng lẽ cô ta thực sẽ vì tiền mà bán nước?
Ngồi ở án thư, Tần Mộ Phong vì Phi Yến mà đau đầu, y không khỏi nhớ tới lời cô ta nói. Tiểu nữ nhân kia cư nhiên mắng y là lợn giống. Bình Nam Vương y tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, ai cũng nói y phong lưu phóng khoáng, chỉ có mình cô ta dám nói y như vậy. Nếu bọn họ không phải địch nhân, y nhất định sẽ chơi đùa cùng cô ta.
Y hôm nay có thực đã làm Liễu Thiên Mạch thương tổn? Hẳn là vậy, nếu không thành công, sao có thể khiến kẻ luôn luôn lạnh lùng như Phi Yến phải can thiệp?
Liễu Thiên Mạch, dám gả cho ta thì cũng phải có bản lĩnh nhận lấy sự trả thù của ta. Ngươi hại ta mất đi Thái Hà, ta sẽ bắt ngươi trả giá gấp bội.
Liễu Thiên Mạch… Đáng chết, y như thế nào lại nghĩ tới nàng ta?
Y vốn tưởng rằng kẻ có thể khiến Hoàng đế ban hôn sẽ phải là một nữ nhân thủ đoạn, không ngờ Liễu Thiên Mạch chỉ biết suốt ngày khóc sướt mướt, động một tí là hai chân nhũn ra. Còn là người đàn bà dâm đãng mà kẻ khác đã dùng rồi, so với hình dung ban đầu của y còn kém xa.
Liễu Thiên Mạch không yêu y, y có thể cảm giác chắc chắn cô ta đối với y một chút tình yêu cũng không có, chỉ có sự miễn cưỡng vô cùng. Chẳng lẽ, cô ta bị ép gả cho y? Bọn họ đều là thân bất do kỷ?
Vô luận có bị ép hay không, sự xuất hiện của cô ta hại chết Thái Hà là sự thật không thể chối cãi, y sẽ bắt cô ta phải trả giá.
“Phi Dương.” Tần Mộ Phong trầm ngâm, trên mặt lộ rõ vẻ xơ xác tiêu điều.
“Vương gia.” Thị vệ hầu cận Phi Dương nghe y triệu hồi, từ ngoài cửa bước vào, mặt lạnh như tiền.
“Tăng cường thủ vệ vương phủ.” Đối phó Phi Yến trừ tăng thêm phòng bị thật không còn biện pháp gì, Liễu Thiên Mạch thật sự là sát tinh, ngày đầu tiên cô ta gả vào vương phủ, y liền gặp phải Phi Yến, thật không biết về sau còn xảy ra chuyện gì nữa.
“Vâng” Phi Dương không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết cứ theo mệnh lệnh chủ nhân mà làm sẽ không sai.
Tần Mộ Phong đổi sang giọng tùy tiện thường ngày, ngưng trọng nói,“Phi Yến xuất hiện ở vương phủ.”
Nghe đến hai chữ Phi Yến, người luôn luôn bình tĩnh như Phi Dương cũng bất giác khẽ nhíu mày. Nữ nhân kia là sát tinh nổi danh, đụng tới cô ta không thể có chuyện tốt. Tuy rằng tên của bọn họ cùng có một chữ “Phi”, nhưng mà đẳng cấp của cô ta cao hơn hắn nhiều lắm.
“Tuân mệnh.” Phi Dương hơi nghiêng người lĩnh mệnh, trên mặt biểu tình vẫn lãnh đạm như cũ.
“Giám sát chặt chẽ nữ nhân kia, đừng để cô ta có cơ hội tác quái.” Tần Mộ Phong dừng một chút, “Đừng bị bề ngoài của cô ta đánh lừa, tuy rằng cô ta rất nhu nhược, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy cô ta không đơn giản.” Ngay lần đầu tiên nhìn vào mắt cô ta, y đã có cảm giác như vậy. Nữ nhân kia nhu nhược quá, có vẻ không thật. Vô luận cô ta có âm mưu gì, y cũng sẽ không để cô ta dễ dàng thực hiện.
Vương gia quá đa nghi, Liễu Thiên Mạch nhát gan yếu đuối, không bị người khác ức hiếp đã là may, cô ta có thể tác quái cái gì?
“Vâng.” Phi Dương ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tần Mộ Phong một cái,“Vương gia, ngài có phải rất cực đoan không? Thiên Mạch phu nhân là người vô tội.” Người sáng suốt đều biết Liễu Thiên Mạch vô tội, Vương gia vì cái gì mà không rõ? Thiên hạ nói nam nhân khi yêu đều biến thành kẻ ngốc, quả nhiên không sai. Thái Hà cô nương kia, thật sự đã câu mất hồn y rồi. Trên người Liễu Thiên Mạch cô nương có một loại khí chất nữ tử bình thường không có được, giống tiên tử không vướng bụi trần. Theo hắn thấy, Thái Hà cô nương cũng không bằng một phần vạn của nàng. Không biết Vương gia phát điên vì cái gì, không có việc gì làm hay sao mà lấy việc ngược đãi Liễu cô nương làm vui.
Tần Mộ Phong hừ lạnh một tiếng, “Không cần cung kính với cô ta như vậy.”
“Vương gia.” Phi Dương cả gan tâu, “Có lẽ Thiên Mạch phu nhân mới là người thích hợp với ngài nhất.” Bốn vị thị thiếp Vương phủ kia, bao gồm Thái Hà cô nương đã chết, ai cũng đều vì quyền thế phú quý của Tần Mộ Phong mà theo y. Còn Liễu Thiên Mạch luôn thanh cao lãnh đạm, hiển nhiên không xem trọng danh lợi địa vị. Nếu muốn chọn thê, Liễu Thiên Mạch là lựa chọn tốt nhất.
Phi Dương theo y nhiều năm, nay hắn vì một nữ nhân hạ lưu mà lên tiếng, rốt cuộc nữ nhân kia có ma lực gì?
Tần Mộ Phong hận ý dâng đầy trong lồng ngực, hắc mâu chợt lóe, “Cô ta rốt cục đã cho ngươi cái gì?”
“Thiên Mạch phu nhân không cho ty chức gì cả.” Dương Phi mặt không biến sắc trả lời. Hắn là người ngoài cuộc, nên nhìn rõ hơn Vương gia nhiều, nữ nhân bên người Vương gia người nào tốt nhất hắn trong lòng hiểu rõ.
“Thiên Mạch phu nhân?” Tần Mộ Phong cười lạnh, “Nếu cô ta tốt như vậy, thưởng cho ngươi được không?”
Phi Dương ngẩng đầu, nhìn thẳng Tần Mộ Phong nói, “Vương gia, ngài hận Liễu cô nương không phải chỉ vì Thái Hà cô nương chứ?” Y quả thực đã bị cừu hận che mất tâm trí, nhìn không ra ai mới là minh châu chân chính.
Tần Mộ Phong chớp chớp mắt, “Ngươi biết mà.” Ân oán giữa y cùng Liễu gia, nhất thời không thể nói rõ.
“Liễu cô nương vô tội.” Liễu Thiên Mạch là thần tiên giáng trần, lẽ ra phải được mọi người yêu thương, đáng tiếc sinh nhầm vào Liễu gia, càng gả nhầm người.
Tần Mộ Phong lạnh lùng cười nói, “Ngươi thật sự rất quan tâm cô ta, chi bằng ta đem cô ta thưởng cho ngươi.”
Liễu Thiên Mạch không biết đã từng có bao nhiêu nam nhân, cho dù y đem cô ta ban cho Phi Dương, cô ta cũng chẳng làm sao.
Dựa vào tính tình Liễu Thiên Mạch, cô ta cũng không dám nói gì.
Phi Dương bên ngoài cung kính, trong lòng lại thập phần khinh thường. Vương gia đối với nữ nhân rất vô tình, một ngày nào đó sẽ phải gặp đau khổ.
“Phái một nha hoàn đến chỗ Liễu Thiên Mạch, giám thị nhất cử nhất động của cô ta.”
“Ty chức tuân mệnh.” Liễu Thiên Mạch rất đáng thương, tìm cho cô ta nha hoàn nào ôn hòa nhu thuận đi.
Nhìn chằm chằm theo bóng dáng Phi Dương, Tần Mộ Phong cười lạnh. Bản sự câu dẫn nam nhân của Liễu Thiên Mạch thực là đệ nhất a, ngày đầu tiên vào vương phủ, đã làm cho Phi Dương dám cãi lại chủ.
Ngoài cửa sổ, một bóng dáng thoát tục nhìn Tần Mộ Phong, khóe miệng hơi nhếch lên.