Bà lo lắng nhìn đứa con gái của mình,nắm bàn tay gầy guộc của cô,xót xa.
- Vân nhi,đã xảy ra chuyện gì? Sao con lại mặc như vậy,lại còn gầy đi rất nhiều!
Cô kể hết tất cả,mặc kệ linh lực bản thể ngăn cản cô không được nói.
"Nhát gan,cô như vậy nên mới dễ dàng bị người ta hại"
- Châu Cơ Uy,dám để ái nữ của ta chịu khổ,đợi cha và đại huynh con về,đem người đến san bằng Châu phủ,lôi tên tiểu tử đó đến tạ lỗi con.
- Vân muội,muội về rồi!
Đây là Tống Hi Văn,đại tẩu của bản thể,xinh đẹp thanh tao,giọng nói nhẹ nhàng,cử chỉ e thẹn,chuẩn nét đẹp thời xưa.
Còn đang ngẩn người ngắm nhìn nữ nhân xinh đẹp.
- Cô cô,người về rồi,tiểu Thụy nhớ người lắm.
Đây là đích tử của Liễu Cảnh Nghi,đại huynh bản thể,tên Liễu Giai Thụy.
- A...tiểu Thụy ngoan,cô cô về vội,không có quà cho con,lát nữa cô cô gấp máy bay giấy cho con nha.
- Oa..đó là gì vậy ạ,nghe lạ quá.
- Lát nữa con sẽ biết - Xoa đầu.
- Vân muội,có phải muội ở Châu phủ chịu ủy khuất không,sao lại mặc như vậy,vải còn thô hơn của hạ nhân phủ ta.
- Ây,đại tẩu,chuyện dài lắm,muội còn giữ được cái mạng là may mắn lắm rồi.
- Đừng nói nữa,Văn nhi,con đưa Vân nhi đi tắm rửa thay y phục đi,ta dặn nhà bếp làm mấy món con thích.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ,lại được thay y phục vải lụa thượng hạng,dung mạo này,có phần tươi sáng hơn,không còn ảm đạm nữa.
Vừa hay,Liễu Tể Tướng và Cảnh Nghi vừa thiết triều về.
- Phụ thân,đại ca!.
- Vân nhi của cha,lại đây nào,ái nữ của ta.
- Phụ thân,con nhớ người lắm - Ôm chầm,cha của bản thể,cả anh trai nữa,đều giống gia đình ở thời hiện đại,chẳng lẽ sau khi đầu thai lại làm người 1 nhà.
Liễu Tể Tướng khá ngạc nhiên,Ý Vân ít khi làm những hành động như thế này.
- Đại ca,huynh chẳng đến thăm muội gì cả,đáng ghét - Nói rồi đập mạnh Cảnh Nghi 1 cái.
- Nha đầu này,đã xuất giá rồi vẫn như trẻ con vậy.
Cả gia đình cười lớn vui vẻ,linh lực cũng cảm thấy hạnh phúc lây,trước đây bản thể suốt ngày nhốt trong phòng thêu thùa,gảy đàn,ca múa,chẳng mấy lúc quan tâm đến phụ mẫu ra sao.
"Vân nhi bất hiếu,xin thứ tội cho con"
Hôm sau,Ý Vân sửa soạn xinh đẹp,đến Ngôn gia theo ý nguyện của linh lực.
- Vị đại ca này,xin hỏi Ngôn thiếu gia có nhà không?
Lính gác không biết Ý Vân là ai,nhưng nhìn y phục và trang sức,biết ngay là người quyền cao chức trọng,liền cung kính.
- Tiểu thư,thiếu gia đã vào cung từ sớm,chỉ có thiếu phu nhân ở trong phủ.
- Vậy ta có thể vào trong đợi không?
- Việc này,xin chờ chút,để nô tài bẩm báo với quản gia.
Quản gia đã ở đây mấy mươi năm,nghe bẩm báo liền đi ra,nhận ra ngay Ý Vân.
- Tham kiến Vương Phi nương nương!
- A..quản gia bá bá,cháu có thể vào trong không? Cháu có chuyện cần gặp thiếu gia.
- Vương Phi,xin mời!
Bên trong dinh phủ,rộng lớn,xa hoa,kiến trúc cổ đại,hoàn toàn bằng gỗ,điêu khắc tỉ mỉ,2 bên lối vào trang trí hòn non bộ,bên cạnh là hồ sen,còn có đủ loại hoa thơm,hoàn thành căn nhà,tốn không ít tiền.
Đại sảnh rộng rãi,bàn ghế,vật trang trí đều là đồ quý,không hổ danh là phủ Thái Úy.
Thiếu phu nhân Lâm Tịnh Thi đang ngồi nhàn nhã thưởng trà,bên cạnh 2 nha hoàn đang phe phẩy quạt,thấy Ý Vân bước vào,dù không thích nhưng vẫn phải hành lễ.
- Thần thiếp thỉnh an Vương Phi!
- Ây,không cần đa lễ,ta đến có chút việc,làm phiền thiếu phu nhân rồi.
- Mạo muội hỏi Vương Phi,hạ cố đến đây có việc gì?
- Ta có thứ cần trả cho thiếu gia!
- Phu quân đã vào cung từ sớm,nếu Vương Phi không chê,cứ giao cho thần thiếp,đợi phu quân về,sợ đã xế chiều.
"Không được giao cho cô ta"
- Haha,không phiền,ta đợi được.
- Người đâu,dâng trà.
Lâm Tịnh Thi và Ý Vân trước đây đều biết nhau,cô ta hơn Ý Vân mọi mặt,chỉ là tính khí tiểu thư chua ngoa đanh đá,lại là con gái của Tư Mã đại thần,nên không ai dám làm gì.Vốn ngưỡng mộ tài sắc của Cẩn Sơ,một lòng muốn gả cho chàng,nhưng chàng lại chỉ suốt ngày quấn quýt bên Ý Vân,ả sinh lòng ghen ghét,nhiều lần tìm cách hủy hoại thanh danh Ý Vân,nhưng thế lực phủ Tể Tướng,cô ta không dám làm càn.Sau đó Hoàng Đế ân chuẩn,ban hôn cô cho Cẩn Sơ,đến nay đã hơn 1 năm,chàng vẫn không ngó ngàng gì đến.Hôm nay Ý Vân lại tìm đến nơi,e rằng còn nhung nhớ phu quân cô ta.Thân là Vương Phi Châu phủ,lại 1 thân đến Ngôn gia tìm nam nhân cũ,chuyện truyền ra ngoài,không tránh khỏi bại hoại thanh danh.
- Ý Vân - Cẩn sơ vừa về,thấy Ý Vân liền xúc động không thôi.
- Ngôn thiếu gia..ta...
Vốn định nói muốn trả lại tín vật,nhưng cơ thể bỗng dưng mất cân bằng,không thể chủ động ngôn từ thốt ra.
- Ngôn thiếu gia,ta với ngài,nói chuyện riêng 1 chút được không?
Linh lực này,đang cố điều khiển cơ thể sao?
- Vương Phi,lúc nãy thất lễ rồi,mời đi lối này!.
2 người ra vườn sau,nơi đây có bàn ghế đá,cây cối xanh tốt,hoa thơm cỏ lạ,phong cảnh hữu tình vô cùng.
- Ngôn thiếu gia,ta xin trả lại thứ này !
- Ý Vân,đây...(mở ra)
- Đồ ta đã tặng,sao có thể lấy lại!
- Thiếu gia,ta đã xuất giá,không thể giữ mãi tín vật định tình này,xin hiểu cho ta.
Đứng dậy.Bản thể đang rung động,tim đập mạnh,xúc động,nghẹn ngào,nước mắt,u buồn,lẫn lộn.
- Cẩn Sơ huynh,kiếp này là Ý Vân phụ huynh,xin hẹn kiếp sau,nguyện dùng cả đời đền đáp.
Nguyện đổi trăm năm thọ mệnh
Lấy một khắc ngắn ngủi bên chàng
Bản thể khóc run lên,chạy thật nhanh khỏi Ngôn phủ,không biết bao xa mới dừng lại,trước mặt là khu chợ đông đúc.