BONUS 1 ^^
Lại nói năm xưa khi Châu Bác Văn còn là Thái Tử,có si mê vẻ đẹp của Tống Hi Văn,một mực muốn nạp nàng làm thiếp,nhưng Hi Văn lại chỉ một lòng với Cảnh Nghi.
Ngọt nhạt không được,hứa hẹn cho nàng vinh hoa cũng không xong,liền nghĩ ra cách đem cha nàng ra làm con tin,ép nàng phải gả cho.
Cha nàng chỉ là quan tam phẩm nhỏ bé trong triều,nếu mất chức quan này,gia quyến sẽ lâm vào lao đao.
Cực chẳng đã,nàng mới đưa ra hạ sách,gạo nấu thành cơm với Cảnh Nghi.Sau đó nhanh chóng thành thân với chàng,Liễu gia với Tống gia xưa nay đều thân thiết,trước sau gì Hi Văn cũng gả đến đây,thất tiết trước sau có nề hà gì,nàng vẫn được làm chính thê,đường hoàng đi bằng cửa chính.
Vì thể diện hoàng tộc,không thể vô duyên vô cớ cướp thê tử người khác làm vợ,Châu Bác Văn ghi hận trong lòng,2 năm sau khi Liễu Ý Vân tròn 17 tuổi,liền ban hôn cho Cơ Uy.
Đại huynh nàng dám cướp đi nữ nhân hắn yêu thích,thì tiểu muội đừng hòng được hạnh phúc.
Hắn chính là nhỏ nhen ích kỷ như vậy,ăn không được,phá cho hôi.
BONUS 2 ^^
Ngày còn ở trên núi làm Vu bà bà,dù đang mang thai Lập Hàn,nhưng Ý Vân vẫn theo chân Vu bà,đi khắp rừng sâu,tìm đến nơi oán khí trùng trùng,oán linh trú ngự,không chịu đầu thai chuyển kiếp,độ hóa chúng buông bỏ chấp niệm,quay đầu là bờ,đến hoàng tuyền chịu phạt,chuyển sinh làm kiếp khác.
Nói thì có vẻ dễ,nhưng tiếp cận được chúng,đâu phải ai cũng có cơ duyên này.
Khác với đạo sĩ trừ ma,gặp ma đều đánh,đánh đến hồn siêu phách lạc,mãi mãi không thể siêu sinh.
Vu bà bà chính là cho họ một con đường sống,biến dữ hóa lành,một lòng mong kiếp sau họ được tiếp tục làm người,sống 1 đời yên ổn.
Linh hồn sau khi chết được phân thành nhiều loại.
Chết già,chết trẻ,chết bất đắc kỳ tử,chết oan,bị hãm hại,bị cưỡng gian,uất ức mà tự vẫn,linh hồn trẻ con bị phá bỏ,bị tai nạn,rơi núi...vv..vv..
Khó độ hóa nhất là oán linh chết trẻ,tham sân si còn nặng nghiệp,còn vương vấn hưởng thụ cõi trần,đa số bọn họ đều chống cự,đều phản kháng mãnh liệt khi độ hóa,họ cho rằng Vu bà bà đang cản trở họ tiếp tục ở lại trần gian,hưởng thụ hương khói.Họ chính là muốn ở lại,ngày đêm tìm người hợp mệnh,liền dụ dỗ người đó đến đây,cướp bản thể,họ có thể sống lại,trở lại dương gian,tiếp tục sống nốt quãng đời còn lại,loại oán linh này,ngày đêm tích tụ,nghiệp chướng càng nặng,càng khó siêu sinh.
Tiếp đến là bị cưỡng gian,những oán linh này thật sự rất đáng thương,khi còn sống đều là những sơn nữ ngây thơ,ngày ngày vào rừng kiếm củi,chẳng may gặp kẻ xấu,giữa đường cưỡng bức,mất hết danh tiết.Nhục nhã,tủi hờn,liền không suy nghĩ,gieo mình tự vẫn.
Họ ở lại chỉ để báo thù,ngày đêm dẫn dụ những tên đàn ông háo sắc tham hoa,đến đây hoan ái,xong liền hút hết dương khí,khiến bọn họ chết khô héo như cành cây khô.Oán linh cũng bảo vệ,che chở những cô gái,khỏi móng vuốt của những tên vô lại.
Nhưng những oán linh này cũng có biến thể,gặp nam nhân đều giết,không kể tốt xấu,gặp nữ nhân liền đeo bám,hòng đoạt bản thể,trùng sinh sống lại.
Nhưng chung quy họ đều rất đau khổ,ngày đêm nhìn thấy hình ảnh chính bản thân năm xưa bị cưỡng gian,la hét,van xin,gọi kêu cha mẹ đều vô ích,cuối cùng vẫn bị làm nhục đến mức tàn tạ,rồi đường cùng tự vẫn mà chết.
Vậy chi bằng buông bỏ,nhân quả báo ứng,cũng có ngày diêm la vương trừng phạt bọn chúng,ném chúng vào vạc dầu,xẻo từng miếng thịt chúng,ném chúng vào chuồng voi,ngày đêm bị cưỡng bức,cho chúng thụ hưởng cảm giác năm xưa những cô gái bị chúng làm nhục.
Hãy buông tay,đến Mạnh Bà Trang,uống chén canh mạnh bà,quên đi ký ức đau khổ,chuyển sinh làm kiếp người đẹp đẽ,sống lại những tháng ngày an yên.
Thêm nữa là những đứa trẻ bị phá bỏ,thời xưa cũng có những góa phụ vì thủ tiết thờ chồng,mà nổi lên dục vọng,kiếm tìm nam nhân thỏa mãn.Vì không có biện pháp tránh thai,nên khi mang thai đành nhẫn tâm phá bỏ.Những đứa trẻ chưa thành hình,đã bị bức chết,tất nhiên oán hận chồng chất,ngày đêm đeo bám người mẹ độc ác,khiến họ ăn ngủ không yên,có người còn bị ăn sạch tóc,cắn vào cả da đầu,tạo thành những mảng sẹo,ban đầu đỏ lòm,quấn khăn thì nóng,liền bốc mùi hôi thối,mở khăn thì ruồi nhặng liền vo ve bâu vào.Sau đó miệng vết thương khô lại,vón cục đen thui,sờ vào sần sùi,ở xa nhìn vào giống như hàng trăm con ve đậu trên đầu,trông buồn nôn vô cùng.Để rồi xem,còn ai dám đến gian dâm với người như vậy.
Ngày qua tháng lại,ám đến héo mòn mà chết,hoặc không thể sinh con được nữa.
Dạng oán linh này,dù sao cũng chỉ là những đứa trẻ,chúng cần mẹ,cần cha,cần được yêu thương.Khuyên chúng đầu thai chuyển kiếp,để kiếp sau tìm được người mẹ tốt,không ở đây ám hại người nữa.
Sau cùng là những người chết bờ chết bụi,chết oan.Họ là do bị hãm hại,hoặc chết vì lên núi kiếm củi,kiếm rau rừng,quả dại.
Những oán linh này đa phần dễ độ hóa,chỉ họ chưa thực hiện được tâm niệm cuối,nên vương vấn trần gian,cũng không đi hại người.
Đưa đường dẫn lối họ về,gặp gia quyến lần cuối.Nói lời từ biệt,họ liền quay lưng,chịu đến hoàng tuyền chuyển sinh.
Có những oán linh,không biết tại sao mình chết,chỉ muốn lần cuối,biết là ai tâm cơ hãm hại mình,rồi cũng mỉm cười,quay lưng đến điện diêm la vương chịu tội.
Con người,sinh lão bệnh tử,đều không thể tránh.
Chi bằng cứ thuận theo tự nhiên,diêm vương đã gọi,há ở lại trần gian,gây thêm nghiệp chướng mà làm gì,cứ vui vẻ đến hoàng tuyền,uống chén canh mạnh bà,quên đi tất cả,làm lại cuộc đời.
Vu bà bà là vậy,suốt kiếp đơn độc,trên người lúc nào cũng thoảng mùi âm khí.
Sống cô độc 100 năm,đợi có người tiếp theo đến kế nghiệp,mới có thể nhắm mắt xuôi tay.
Người đời nhìn họ bằng ánh mắt sợ hãi,rồi gọi họ là YÊU NỮ TÓC TRẮNG.