Có lẽ do hôm qua quá mệt mỏi,Ý Vân ngủ nướng đến gần trưa,chim chóc hót líu lo inh cả tai,cô mới mệt nhoài thức dậy.
Bước ra ngoài,vươn vai 1 cái,hít đầy lồng ngực không khí trong lành của núi rừng nguyên sơ,thật thoải mái.
Cô định đi quanh 1 vòng xem xét...
- Hôm qua mưa lớn,đường rất trơn,con định đi đâu?
Vu bà bà tay cầm giỏ trái cây rừng mới hái về,tiến đến gần Ý Vân.
- Bà bà,con chỉ muốn đi quanh đây chút thôi.
- Bụng mang dạ chửa,té ngã thì phải làm sao?
- Người nói gì.con...có thai?
- Mang thai cũng không biết,con bị ngốc à ?
Hôm qua khi Ý Vân ngủ,bà bà đã thấy sắc mặt cô có chút không tốt,nên đã lén bắt mạch,quả thật đã có thai hơn 2 tháng.
Ý Vân bất ngờ,đứng thẫn thờ 1 chỗ,nên vui hay buồn,giữ lại hay phá bỏ,nó là cốt nhục của kẻ muốn thiêu chết cô.Nhưng đứa trẻ vô tội,dù sao đó cũng là hy vọng để cô sống tiếp,cứ vui vẻ mà chấp nhận.
- Vu bà bà chúng ta,định sẵn số mệnh cô độc,không gia quyến,không con cái,muốn thoát khỏi lời nguyền này,chúng ta buộc phải sinh ra người kế vị của Thiên Tử,đứa trẻ này,chính là thiên mệnh.
- Nhưng cha nó chỉ là Vương gia thôi,cũng đâu phải Đế Vương.
- Haha,thiên cơ khó đoán,đâu ai lường trước được.
Trở lại kinh thành.
Phủ tể tướng đã biết chuyện Cơ Uy lén ném xác Ý Vân đi mà không cho gia quyến biết,ông đã đến và cãi nhau với Cơ Uy,thậm chí không kiêng nể mà đánh luôn chàng.Ông rất mực yêu thương đứa con gái này,nay lại chết không minh bạch,chẳng người cha mẹ nào chịu nổi đả kích này.Ông đã cho người đi tìm khắp rừng sâu núi thẳm,chỉ tìm được đôi hài đã rách của cô,cơ hồ như,xác đã bị dã thú ăn sạch.
Tin con gái Tể Tướng là yêu nữ,truyền khắp kinh thành,ai nấy sợ hãi,có đám phản dân,đòi đến đốt cả dinh cơ Tể Tướng đề phòng hậu họa.
Triều đình không thể chấp nhận 1 vị đại thần lại có đứa con gái là yêu nghiệt,bọn họ mặc kệ ông cả đời cống hiến vì dân,ai nấy đều đồng ý phế quan,giáng làm thường dân,nhà cửa,đất đai đều tịch thu,đuổi khỏi Châu Thành Quốc,suốt đời không được trở về.
Đối với đám người này mà nói,không trảm cả nhà ông,là đã rất nhân từ rồi.
Tư Đồ Tuệ ung dung ngồi rung đùi,làm ngư ông đắc lợi.
Chỉ còn Ngôn phủ,xưa nay thẳng như ruột ngựa,không biết nói lời nịnh bợ,rất không được lòng hoàng đế.Lại quanh năm canh giữ biên ải,dãi nắng dầm mưa,suốt ngày chỉ biết binh đao,sớm muộn gì cũng chết nơi chiến trường.
Cứ xúi giục hoàng đế sa đọa vài năm,để dân chúng oán thán,sau đó lấy cớ Tân Đế chỉ biết ham mê hưởng lạc,để dân chúng lầm than,phất cờ khởi nghĩa,ép hắn thoái vị,nhường ngôi cho quân vương minh chủ.Lúc đó chứ ban phát cho đám dân đen ít lợi lộc,để chúng nhìn thấy,ai mới xứng đáng làm vua.
Bắc Bình Vương Châu Cơ Uy,nay không còn Tể tướng hậu thuẫn,lại gây thù chuốc oán với Ngôn phủ,không có thế lực,xem hắn giám làm gì?
Ngôi Đế Vương này,đã nằm gọn trong tay Tư Đồ Tuệ ta.
Liễu Lập Thành thở dài,dẫn gia quyến rời khỏi quê hương.
- Ý Vân,phụ thân có lỗi với con,con trên trời có linh thiêng,xin đừng trách ta.
Khu rừng này,là con đường duy nhất để đến biên cương,ra khỏi lãnh thổ Châu Thành Quốc.
Đoàn gia quyến Liễu gia rảo bước cho kịp,trời đã xế chiều rồi.
Ý Vân lẻn xuống núi bán ít đồ trang sức cô mang theo,kiếm thêm chút tiền mua gạo,cô dấu tóc vào trong chiếc khăn đen,đeo mạng che mặt,tránh người nhìn thấy.
Người tính không bằng trời tính.
Tư Đồ Tuệ đó,làm sao dễ dàng để Liễu gia sống sót rời đi chứ.
Mới đến bìa rừng,đám người mai phục sẵn để hạ sát Liễu gia,đã nóng lòng xông ra.
Chỉ có Cảnh Nghi biết võ công,đám người đó có đến 5 người,chàng xắp không chống đỡ nổi rồi.
- Hay cho đám sát nhân các ngươi,Liễu gia cũng dám ra tay,chán sống rồi sao?
Ý Vân xông ra,thân thủ nhanh như chớp,hạ gục 5 tên,gân cốt bọn chúng đều đứt rồi,có sống cũng cả đời tàn phế.
Tấm khăn đen rơi xuống,làm xõa ra mái tóc dài trắng,ánh nắng chiều làm thêm phần ma mị.
- Ý Vân,muội muội,là muội - Cảnh Nghi ôm lấy đứa em gái,tưởng chừng như đã chết,khóc ròng.
Ý Vân nhìn phụ mẫu,không ngờ đời này,còn có thể gặp lại mọi người.
- Phụ mẫu,đại ca,mọi người,sao lại...con bây giờ xấu xí yêu ma,đừng nhìn con.
Cô nhặt chiếc khăn lên,quấn lại mái tóc rối bù.
Cả nhà mừng tủi nhìn nhau,kể hết mọi chuyện,Ý Vân dẫn họ lên núi trú ẩn,nơi này ở lại,không còn an toàn.
Cảnh Nghi xuống tay hạ sát đám thích khách.Bọn chúng có sống cũng không bằng chết.Chi bằng 1 đao ân xá,1 nhát dẫn xuống hoàng tuyền.
Nói tại sao mọi người đã tìm khắp núi không thấy Ý Vân,khu rừng này có cơ quan mật,trên vách núi có một cơ quan,xoay đủ 7321 lần,sẽ mở ra 1 con đường dẫn lên núi,nơi Vu bà bà sống.
Ý Vân tự ý dẫn gia quyến đến,bà sẽ không giận chứ.