Nửa tháng nay,Cơ Uy cứ chong đèn đến khuya mới về ngủ,bữa tối cũng hay bỏ dở,chàng đang phiền não chuyện gì sao?
Đêm nay cũng vậy,trời đã chuyển đêm muộn,chàng vẫn ngồi bóp trán suy tư trước tấm bản đồ giấy,có đánh dấu mấy điểm màu đỏ.
- Chàng lại thức khuya rồi ! - Ý Vân bưng tô canh gà hầm sâm vào,vẫn còn nóng hổi,thơm lừng.
- Ái thê,nàng chưa ngủ sao?
- Thiếu chàng thiếp không ngủ được,chàng mau ăn đi,vẫn còn nóng đấy- đặt tô canh lên bàn.
- Haizz,chuyện cấp bách chưa xong,ta thật sự không ăn nổi!- Lắc đầu.
- Có thể để thiếp cùng chàng san sẻ không? Thiếp phận nữ nhi ít chữ nghĩa,xin chàng đừng chê.
- Lương thảo chi viện đến biên cương,gửi đi 2 lần đều bị thổ phỉ cướp sạch,hao tổn lương thực,binh lính cũng tan tác,ta thật bế tắc,đi đường chính hay đường vòng đều bị mai phục.Những con đường hiểm trở sẽ làm chậm thời gian di chuyển,lại tiềm ẩn nhiều mối họa khó lường.
Ý Vân nhìn tấm bản đồ.Thời này đưa chi viện chỉ có đi bộ qua rừng vượt núi,mất cả tuần liền mới đến biên cương,đi đường vòng sẽ mất 10 ngày nửa tháng,nay lại bị chặn đường cướp bóc,biên cương thiếu thốn,làm sao đủ sức canh giữ giặc đang lăm le xâm lấn.
- 2 lần đều bị cướp sao,chàng có nghĩ trong quân có nội gián không?
- Họ đều là cận thần phò tá tiên đế trước kia,ta thật không nghĩ ra là ai?
- Là ai đã dẫn đầu đoàn chi viện?
- Con trai Tư Mã đại thần,Lâm Hùng.
- Nàng nghĩ do hắn sao,hắn không có gan lớn vậy đâu,vả lại cả 2 lần tuy thoát khỏi thổ phỉ,nhưng hắn cũng bị thương nặng nề.
- Thiếp không dám đoán bừa,nhưng lần này,hãy cứ đi đường thẳng,tiết kiệm thời gian di chuyển.
- Đường thẳng há chẳng phải đi vào hang cọp sao,chúng chắc chắn có mai phục tất cả con đường quân ta đi qua.
- Chàng có tin thiếp không? - Nhìn thẳng vào mắt Cơ Uy.
Cơ Uy không nói gì,ra chiều tin tưởng.
- 2 ngày nữa sẽ đến ngày Hồ Ly xuất giá,đêm đó sẽ có mưa phùn lất phất,âm binh sẽ xuất phát khởi kiệu,đưa hồ ly tân nương về dinh phủ.Nơi rừng sâu âm khí trùng trùng,2 đêm nữa sẽ có trăng tròn,mượn âm khí âm binh,che đi khí tức dương của quân chi viện.Nhất định phải xuất phát vào đúng nửa đêm,tất cả binh sĩ phải cột vải đỏ che mắt,chậm rãi theo sát nhau,không được sợ hãi,nghe thấy 3 hồi hồ ly hú gọi,thì cũng là lúc khởi kiệu,lúc đó ta cũng sẽ chuyển bánh theo,
đem theo 1 con gà trống,đợi mưa phùn tắt hẳn,gà gáy đủ 3 hồi,tức là đã an toàn rời khỏi bàn tay thổ phỉ.
- Lần này không cần chọn quân tinh nhuệ,hãy để những người lính già,từng chinh chiến nhiều năm,tinh thần vững vàng,không biết sợ hãi,khi đi không được nói chuyện,thở đều,khi trời không còn đổ mưa nữa,và gà gáy đủ 3 hồi lớn,mới được tháo băng bịt mắt ra.Kẻ nào làm trái,hậu quả tự chịu.Lần này,hãy để Ngôn tướng quân dẫn đầu.
Cơ Uy nãy giờ vừa ăn vừa nghe Ý Vân nói,cảm giác da gà da vịt nổi rần rần.Sao lại lại biết mấy thứ này,nói ra chẳng phải mê tín sao?Ta có nên tin không?
- Nàng có chắc lần này sẽ thành công?
- Thiếp lấy mạng sống ra đảm bảo!
- Phiền chàng mời Ngôn tướng quân đến đây 1 chuyến,thiếp sẽ tự nói chuyện này lại.
- Tại sao là hắn,ta sẽ chuyển lời đến,hắn không cần đến đây - Khó chịu ra mặt.
- Phủ Thái Úy có Lâm Tịnh Thi,tai vách mạch rừng,thiếp không yên tâm về nàng ta.
- Có phải nàng viện cớ để gặp hắn không?- Kéo Ý Vân vào lòng,đặt nàng ngồi trên đùi.
- Chàng nghĩ gì vậy,việc quân cấp bách,giờ chỉ có thể tin được phủ Thái Úy.
Cơ Uy khẽ vén lọn tóc dài ra sau,đang phủ xõa trên bầu ngực trắng nõn.Úp mặt vào,hít hà hương thơm dịu mát.
- Chàng....ư..đây là thư phòng...đừng!
- Phủ của ta,ta làm gì,ở đâu,không ai quản được!
Nàng đón lấy nụ hôn ôn nhu của chàng,nửa tháng nay,2 người tuy ngủ chung nhưng không làm gì cả,hôm nay phải ăn 1 bữa thịt thật no.Chàng kéo áo khoác ngoài ra,bờ vai vững chãi,miệng lên tục hôn khắp cơ thể nàng.Tay sờ soạng khắp nơi,khiến nàng không khỏi rạo rực.2 thân ảnh quấn quýt lấy nhau trong thư phòng,rên rỉ,nỉ non,khoái lạc,thỏa mãn,đến gần sáng mới về phòng ngủ.
Hôm sau,Cơ Uy vào cung sớm,chuẩn bị lương thảo,tiếp tục lên đường chi viện.
2 ngày sau,quân chi viện lại 1 lần nữa chuyển bánh đến biên thùy.Chỉ là lần này,hành trang có chút kỳ lạ,đem theo gà trống làm gì chứ,lại còn để toàn binh lính già cỗi đi.
Ngôn tướng quân Ngôn Cẩn Sơ dẫn đầu,ra khỏi thành,tiến vào rừng sâu.Trời nhập nhoạng tối,Cẩn Sơ cho binh lính nghỉ ngơi,dặn dò kỹ càng,đến giờ sẽ xuất phát.
Nửa đêm,sương rơi lạnh buốt,thấm qua lớp áo mỏng,mọi người bất giác rùng mình,tiếng dế kêu,cú hú,âm vọng khắp rừng,hôm nay trăng rằm sáng tỏ,như muốn soi rõ mặt người,Cẩn Sơ điểm binh qua 1 lượt,khi đã đông đủ,phất tay ra hiệu,tắt đuốc,chuẩn bị xuất hành.
Tất cả binh lính bịt mắt bằng vải đỏ,Cẩn Sơ đi trước,tay dắt ngựa,tay ôm gà trống.
Nhiệt độ đột ngột giảm mạnh,đang là đầu mùa hè,nhưng lại lạnh thấu xương,lạnh hơn cả những tháng mùa đông.Gió hơi thổi nhẹ,mang theo mưa phùn,rơi trên mặt mọi người,lạnh buốt.
Tiếng hồ ly hú dài 3 hồi,đoàn người chậm rãi xuất phát,theo sát nhau,ai cũng không dám thở mạnh,như có áp lực nào đó đè lên ngực họ,đến thở cũng khó khăn.Không gian bên ngoài sộc mùi thối rữa,tanh ôi.Đoàn quân không đến 100 người,nhưng ai cũng cảm giác như có rất nhiều người đang vây quanh đây.
Hồ ly xuất giá
Âm binh dọn đường
Kẻ nào dám quấy phá
Ta quyết diệt không tha.
Trong kiệu đỏ,tân nương hồ ly mặc hỷ phục đỏ,đầu che khăn đỏ,bên trong là khuôn mặt người,nhưng lại có tai hồ ly,ấn đường sáng lên hình hoa bỉ ngạn,rồi nhanh chóng vụt tắt,chứng minh rằng,bây giờ,nàng đã là tân nương của âm giới.Miệng nàng mấp máy,son đỏ tươi mới chấm.Nàng cười khúc khích,sau đó lại nhanh chóng khóc lên những tiếng bi ai.
Đoàn âm binh vẫn chầm chậm lướt đi bên cạnh quân chi viện.
Người không phạm ta
Ta không phạm người.
Tân nương hồ ly,bỗng nhiên mắt sáng lên ánh đỏ quạch,móng tay dài ra,bấu vào đầu gối,đuôi cũng lộ ra ngoài,răng nanh trắng ởn,cắm vào môi dưới.
Báo hiệu có điềm gở.
Kẻ dám làm trễ giờ lành.
Đều phải chết.