Nàng lúc này cũng mới nhận ra Thần Vương chính là người nàng đã cứu, đúng thật là trái đất tròn. Nhưng nàng chỉ đang quân tâm tới Trương Ngọc Ninh lúc này.
" -Vương gia, mọi việc đã tỏ, người có muốn tuyên bố gì không?"
Thần Vương trong lòng thầm tán thưởng cho Sơ Nhiễm. Thì ra nàng ta lại chính là vương phi của mình. Có vẻ như nàng đã phải chịu nhiều uất ức trong phủ rồi. Thần Vương lên tiếng:
"- Trương Ngọc Ninh, đại tiểu thư phủ thừa tướng tâm địa xấu xa, hại muội muội của mình. Chuyện này sẽ bẩm báo lên hoàng thượng xem xét.Ta tuyên bố hủy bỏ hôn sự với Trương Ngọc Ninh. Hồi phủ! "
Lời nói dõng dạc của Thần Vương như tiếng sét chói tai, ả ta quỳ rạp xuống ôm chân Thần Vương nức nở:
"- Thần Vương điện hạ! thần thiếp chỉ muốn được ở bên người thôi. Xin người đừng hủy hôn!"
" -Cút ra! Không được chạm vào ngài ấy!
Một tên hộ vệ đá bay nàng ta nằm sõng soài dưới đất.
Thần Vương quay đi không quên kèm một câu nói nhìn về phía nàng:
" Trương Sơ Nhiễm, chuyện của ta và ngươi cũng chưa xong đâu! bổn vương sẽ còn tìm đến ngươi! ".
Chẳng để nàng trả lời, hắn đã biến mất dạng.Mọi người cũng đã hết bàn tán, liền tản ra dần,chỉ còn lại ả nữ nhân xấu xa, Sơ Nhiễm cùng An Bích.
Ả nhìn Sơ Nhiễm mà tức giận, muốn bóp chết nàng mà không thể.
"- Ngươi hại ta ngày hôm nay, ta sẽ ghi nhớ, ta bắt ngươi phải trả đủ! "
Trong mắt Trương Ngọc Ninh chứa đầy hận thù, thề rằng sẽ giết chết nàng.
Trương Sơ Nhiễm không hề quan tâm, cùng An Bích trở về phủ thừa tướng.
Trở về nhà, nhưng nàng cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Căn phòng của nhị tiểu thư lại có thể cũ kĩ đến mức này. Trên bàn còn có ấm trà sứt mẻ nữa, thật quá thảm thương.
" - Đậu phộng, ta còn tưởng đây là phòng của nha hoàn chứ.Thôi kệ! Buồn ngủ quá rồi, làm một giấc cái đã".
Nói là làm, nàng leo lên giường và ngủ. Đang ngon giấc thì có người đạp cửa xông vào.
" -Trương Sơ Nhiễm ngươi mau ra đây! "
Một giọng đanh đá, chua ngoa, ầm ĩ hét lớn khiến nàng chẳng thể ngủ được nữa.
Nhìn hai người lạ trước mặt, nàng ghé tai An Bích hỏi nhỏ:
" Họ là ai? ".
" Tiểu thư...đó là phụ thân và di nương của người.
À! Tưởng thế nào! Là cha và dì ghẻ của thân chủ. Chắc lại sắp có drama rồi đây.
"- Cha, di nương! Hai người đến đây có gì muốn nói với nữ nhi sao?
" Bốp" một cú tát như trời giáng lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Lão thừa tướng tức giận chất vấn:
" Đứa con bất hiếu! Sao ngươi dám hại tỷ tỷ của ngươi? Ngươi phá hỏng hôn sự của tỷ ngươi, làm phủ thừa tướng này mất mặt với thiên hạ! "
Nàng đã nổi giận nhưng cũng từ tốn trả lời, dẫu sao nàng cũng đang sắm vai là con gái nhà họ.
" -Cha! Người nói vậy sao không suy xét. Là ai đã thuê đám người đó hại ta? Hoàng thượng có ban hôn tỷ ấy cho Thần Vương sao? Hôn sự đó là của ai, người còn không tỏ sao? "
" - Hỗn xược!!! Ngươi dám nói vậy với phụ thân của ngươi sao? Đúng là không được dạy dỗ đàng hoàng. Ngươi như thế này sao xứng với Thần Vương? ".
Liễu di nương cố gắng thêm dầu vào lửa.
Nàng liếc mắt nhìn Liễu di nương:
'' Xin hỏi Liễu di nương, thế một tiện thiếp tâm cơ ngoi lên giành lấy vị trí chủ mẫu thì có gọi là xứng đáng không "?
" Ngươi dám mắng mẫu thân của ngươi, đúng là đại nghịch bất đạo!"
Bà ta tức muốn ói máu, tiện nhân này từ khi nào miệng mép lại hùng hổ như vậy.
" Mẫu thân sao? Mẫu thân ta đã mất từ lâu,
người là Liễu di nương! "
Nàng nhìn mụ ta bằng ánh mắt hằn học.
Trước khi về phủ thừa tướng, An Bình đã kể lại cho nàng rằng, mẫu thân của Trương Sơ Nhiễm mới thực sự là chủ mẫu của phủ thừa tướng.Mẹ của Trương Ngọc Ninh lúc đó chỉ là thiếp thân trong phủ. Bà ta đã dùng thủ đoạn đê tiện để phụ thân luôn ghét bỏ mẫu thân của nàng. Bày kế nhằm kết tội mẹ nàng bớt xén của cải trong phủ, bị phế làm thiếp, mà lúc này Liễu di nương cũng mang thai và sinh ra Trương Ngọc Ninh. Bà đã được phong làm chủ mẫu phủ thừa tướng, Trương Ngọc Ninh vì thế mà cũng trở thành đại tiểu thư phủ thừa tướng. Mẫu thân nàng vì buồn phiền sinh bệnh mà chết.
Nghe xong, Sơ Nhiễm liền chửi thề:
" - Đậu xanh, đúng là mẹ nào con nấy. Xem ra lần này trở về cần phải để mắt tới bà già mưu mô đó".
Phải có sự chuẩn bị, không thì sẽ bị bà ta bức áp chết tập 2 mất thôi.
Quay trở lại hiện tại. Liễu di nương tức đến đỏ mặt cũng chả làm gì được nàng. Thấy nóng nảy không hù doạ được, thừa tướng bỗng nhẹ giọng:
" Sơ Nhiễm, dẫu sao thì Liễu Thị cũng đã chăm sóc ngươi từ bé đến giờ, ngươi không được vô lễ.
Còn về tỷ của ngươi, dù sao cũng là người một nhà. Hoàng thượng nếu có trách tội ngươi cũng nên biết nói đỡ cho tỷ ngươi một chút.''
Nàng nghe được những lời đó chỉ biết ngao ngán lắc đầu.
Trương Sơ Nhiễm ơi là Trương Sơ Nhiễm! Tại sao cô lại có người cha tệ hại như vậy. Ta cũng mới lưu lạc bên ngoài về, vậy mà chẳng lấy một lời hỏi han ân cần.