Nghe tiếng như nghe thấy người, vừa dứt lời cẩu hoàng đế cùng Lạc Nguyên Chi ân ái bước vào, cả khán phòng tất nhiên chẳng kịp đứng mà tiếp tục quỳ hành lễ. Cẩu hoàng đế vừa bước vào liền lên tiếng:
- Không biết lại ai cả gan mạo phạm quý quốc để quý quốc không được vui vậy?
Bệ hạ vuốt râu nhẹ nhàng bảo:
- Lời nói thoáng qua bọn ta cũng không muốn để tâm nhưng dường như bọn chúng cố tình muốn chúng ta để tâm!
Nghe vậy Lạc Nguyên Chi cười bảo:
- Chẳng qua là lời nói đùa của các tiểu thư nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện mong quý quốc đừng để trong lòng~
Nương nương nghe vậy cũng không muốn nói gì thêm nữa để tránh gây tranh cải, bà ấy cùng bệ hạ bước lên vị trí trên cao đó mà ngồi xuống. Cẩu hoàng đế cũng đưa tay ra hiệu cho mọi người trong điện đứng dậy, em ấy định đưa ta về chỗ ngồi thì lại nhìn thấy Lạc Nguyên Chi bước đến gần ta cười tươi.
Ta và ả chạm mặt nhau vừa thấy bộ y phục của ta sắc mặt ả thoáng chốc một tia kinh ngạc nhưng rồi lại trở về dáng vẻ bình thường mà bước đến ân cần nắm lấy tay ta:
- Tỷ tỷ đã rất lâu rồi bổn cung mới được gặp lại tỷ~
Ta rút khỏi tay ả nhìn lướt qua cũng thấy trong mắt ả hiện lên tia thất vọng nhưng cũng đâu liên quan gì đến ta~ Ta cũng chẳng buồn nói chuyện với nàng chỉ nắm tay em muốn về chỗ thì ả lại lên tiếng:
- Tỷ tỷ thật thân thiết với trưởng công chúa~
Ta quay mặt nhìn ả cười lạnh chẳng nói thêm gì, ta chẳng muốn nói càng không muốn nhìn con mắt đa tình ấy của ả dán chặt lên người của ta. Ả cứ nhìn ta đến khi ta ngồi vào chỗ, Dự vương từ ngoài cửa bước vào sắc mặt u tối lãnh đạm hơn bình thường.
Vừa vào nhìn thấy ta ngồi cạnh em chỉ cười lạnh rồi hắn cúi người thỉnh an xong về chỗ ngồi của bản thân mình ngay. Cẩu hoàng đế cùng ả tay nắm tay bước lên vị trí của con chúng, cẩu hoàng đế ngồi vào long ỷ liền bảo:
- Buổi tiệc bắt đầu, để tỏ lòng hữu nghĩ giữa hai bên mọi người ai có tài năng xin mời dâng tặng cùng thi đấu với lại quý quốc đây~
Lời vừa dứt cả điện liền ồn ào lấy lại dáng vẻ nó nên có, thức cũng được mang lên, em cẩn thận gắp từng món cho vào bát của ta. Nhớ lại lúc trước cũng tại vị trí này ta… và em ấy cũng từng chưa đọng đũa vào những thức ăn này nhưng giờ đây lại thấy chúng ngon miệng đến lạ~.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn |||||
Em ấy vừa gắp thức ăn cho vào bát của ta lại vừa ân cần bảo:
- Noãn Noãn nàng ăn nhiều một chút cho có sức~
Ta nhìn biểu cảm của em ấy mà bật cười cũng đưa đũa gắp vài món đặt vào bát em ấy:
- Em cũng ăn đi, lo mãi gắp cho ta mà trong bát còn trống trơn kìa~ Gắp tàn đồ ngon cho ta lát em ăn cái gì?
Em cười bảo:
- Nàng ăn thấy ngon miệng là được, mấy món này với ta chẳng bằng một phần nàng tự mình làm~
Ta cười cầm ly rượu lên vừa định uống liền có người bước ra bảo:
- Bệ hạ thần xin được phép hiến vũ cho buổi tiệc cũng như muốn thi ca múa với… Chi An tiểu thư~
Nghe nàng nhắc đến tên của bản thân ta liền ngẩng đầu nhìn lên thì nhận ra đó là nhị tiểu thư nhà Ngự Sử - Trương Vũ Yến, nếu ta nhớ không nhầm nàng ta chính là tài nữ xuất sắc nhất kinh thành những năm qua. Thấy ta nhìn, nàng ta liền nghênh mặt đắc ý, xung quanh nghe lời đề nghị của nàng ta cũng đều bàn tán xôn xao:
- Trượng nhị tiểu thư thách đấu với lại con gái của tội thần sao?
- Ta thấy cuộc so tài này không cần thiết phải diễn ra nữa, dù có thi thì phần thắng cũng thuộc về Trương nhị tiểu thư thôi~
- Phải đó, phải đó~ Xem một ả phế vật nhảy múa với tài nữ trong kinh thật khiến ta nghĩ đến thôi liền buồn cười~
Bọn họ không ngừng bàn tán về ta, trước đây do có được sự bảo hộ của Ngự Vương Phủ ta đường đường là đích nữ tất nhiên cầm kì thi họa ta đều tinh thông nhưng tuổi nhỏ ham chơi nên danh tiếng bên ngoài của ta rất tệ. Vì thế bọn chúng luôn tin rằng ta là một phế vật nhưng đâu biết bản thân ta lười thể hiện đâu~
[ Tiếng ly rượu đặt mạnh xuống bàn ]
Ta giật mình nhìn sang bên cạnh thấy em ấy vẻ mặt bình thản nhìn Trương Vũ Yến, rồi quét măt nhìn mọi thứ xung quanh, tay em ấy cẩn thận nắm lấy tay ta xoa xoa cong môi cười:
- Thi hiến vũ sao? Nghe rất thú vị~ Hay là vậy đi, hôm nay một trong hai người ai hiến vũ khiến bổn công chúa hài lòng thì sẽ được bổn công chúa mang về Tây vực~
Nghe đến đây cả khán phòng đều xôn xao, bởi họ biết vũ khúc là nền văn hóa nổi tiếng ở Tây vực và khó có quốc gia nào có thể thắng họ về mảng ca múa hiến khúc hết. Nếu được mang về Tây vực may mắn thì có thể liên hôn với hoàng thất còn không thì cũng là thế gia công tử ở đấy. Miếng mồi ngon này tất nhiên không một gia tộc nào bỏ qua được, Lạc Nguyên Chi ở trên cao cười:
- Nếu làm hài lòng trưởng công chúa không thì cũng không hợp lý lắm hay là… mọi người ở đây cùng giýp trưởng công chúa tìm ra người tài. Dù sao là chọn nữ nhân mang về Tây vực sao có thể qua loa được chứ~
Em nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý chả kiên nể gì, ta nhìn em… em ấy cũng nhìn ta ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng, tay em nắm chặt tay ta:
- Ta tin Noãn Noãn của ta sẽ thắng~
Ta cười nắm chặt tay em ấy, dù cho ai nói gì đi nữa nhưng bản thân ta biết lần này ta phải thắng, nhất định phải thắng~