Tuyết Dao thở dài mở mắt ra. Hôm nay là thất địch và cũng chính là ngày sinh của nàng. Nhưng không hiểu tại sao hôm nay nàng lại chẳng hề có tâm trạng để đón cái ngày này. Cũng không có gì quá đặc biệt chỉ là do nàng lười. Đúng vậy là do hôm nay nàng rất lười. Chẳng biết là vì cái lí do trời ơi đất hỡi gì mà hôm nay nàng vô cùng chán nản. Mặc cho A Lệ và Miên Miên có làm ra trò gì thì nàng cũng không muốn bước xuống giường dù chỉ một chút.
- Công chúa, công chúa à. Liên Vương điện hạ cầu kiến.
A Lệ chạy vào thông báo. Nàng nằm trên giường không buồn quay lại chỉ hờ hững đáp lấy một câu.
- Để hắn vào đi.
- Vâng.
Hy vọng duy nhất bây giờ chỉ còn có Liên Vương. Nếu như ngay cả y cũng không làm nàng hết buồn chán thì thực sự là chẳng còn cách nào nữa. Liên Vương từ bên ngoài đi vào nhìn con mèo lười đang cuộn tròn trong chăn quay người lại với y.
- Tuyết Dao, hôm nay nàng sao vậy ?
Y đi đến bên cạnh ngồi xuống hỏi. Nàng vẫn nằm cuộn tròn trong chăn mà chẳng buồn nói gì.
" Đó là sự thật. Công chúa nếu không tin thì đêm Thất Tịch đây hãy tới đây. "
Trong đầu nàng bỗng vang vọng lên lời nói của Tinh Huyền Thanh lúc ở giếng. Về cái câu chuyện chưa được xác thực mà bà ta nói đối với nàng thực sự không đáng để tin. Nhưng nếu như lời bà ta nói là sự thật thì mẫu thân của nàng hiện tại là ai ?
- Liên Vương à.
Tuyết Dao ngồi bật dậy nhìn thẳng vào mắt y làm Liên Vương có chút giật mình.
- Sao... sao vậy ?
- Hôm nay là sinh thần của ta. Huynh có thể giúp ta một chuyện không ?
- Được, nàng nói đi.
Tối hôm đó.
Tuyết Dao một thân y phục đen bó sát, gương mặt xinh đẹp được một lớp mặt nạ che phủ hoàn toàn. Nàng nhìn đông ngó tây rồi mới quyết định trèo ra cửa sổ. Nhìn vào trong phòng, nàng quét mắt qua A Lệ và Miên Miên đang nằm trên giường. Tuyết Dao trong lòng cắn dứt nhưng vẫn phải quay người bỏ đi. Tất cả là vì sự thật thân thế của nàng.
- Nàng chắc chắn là sẽ đi chứ ?
Liên Vương ngồi vắt vẻo trên thành tường nhìn nàng. Gương mặt y ẩn hiện dưới ánh trăng tròn. Nàng không để ý tới lời nói của y lập tức trèo qua vách tường đi ra ngoài. Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn hai con ngựa.
- Này, huynh cũng đi sao ?
Nàng nhìn thấy y muốn đi theo liền hỏi.
- Đương nhiên rồi. Ta sao nỡ để nàng một mình đi chứ ? Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao ?
Y kiên quyết nhìn nàng như để khẳng định rằng bản thân sẽ đi theo. Hết cách, Tuyết Dao đành phải để y đi cùng.
- Thôi được rồi. Huynh muốn đi theo thì đi nhưng đừng cản trở ta.
- Được được, ta chỉ có giúp không có cản.
Nói rồi Tuyết Dao thúc ngựa đi thẳng đến giếng nước Huyền Thanh. Con đường băng qua rừng tối hơn nàng tưởng. Trước mắt dường như chẳng có thấy một chút ánh sáng. Nàng cố gắng phân biệt đường đi rồi đến thẳng nơi muốn tới. Từng tiếng gió rít kêu lên bên tai khiến Tuyết Dao bất giác rùng mình. Đây là loại gió gì mà lại đáng sợ như vậy ? Vừa lạnh buốt lại sắc bén như muốn cắt da người.
Liên Vương đi theo sát phía sau nàng không rời nửa bước. Nàng dừng lại y cũng dừng nàng đi tiếp y cũng đuổi theo. Rất nhanh đã đến được miếu Huyền Thanh. Nhưng tất cả những gì nàng nhìn thấy chì là một đống đổ nát.
- Tuyết Dao, sao vậy ?
Y xuống ngựa đi đến bên cạnh nàng rồi nhìn đống gạch đá trước mắt. Đây chẳng phải là miếu Huyền Thanh sao ? Tuyết Dao nhíu mày bước vào bên trong. Nơi đây hoang tàn như đã bỏ quên cả ngàn năm. Tiếng cây lá đung đưa trong gió khiến không gian yên tĩnh trở nên giao động.
- Nơi này là miếu Huyền Thanh đúng không ?
Tuyết Dao hỏi y như để tự lừa dối bản thân rằng nàng đã đi sai hướng. Chẳng phải ngày hôm đó khi nàng tới đây thì nó vẫn còn nguyên vẹn sao ? Bây giờ lại thành ra như vậy, nguyên cớ là vì sao ?
Bước từng bước đi vào bên trong, nàng giật mình lùi lại một bước khi trước mắt nàng là hình ảnh giếng Huyền Thanh bị đất cát phủ đẩy, bên cạnh là ngôi mộ cũng bị phá nát.
" Nơi này đã xảy ra chuyện gì ? "
Y đi theo sau lưng nàng cũng cảm nhận được nơi này có gì đó không ổn. Miếu Huyền Thanh là một nơi linh thiêng, người dân xung quanh đây vô cùng tôn thờ chắc chắn sẽ không làm như vậy. Rốt cuộc là ai đã làm ra loại chuyện này ?
" Xoạt. "
Một tiếng động phát ra từ gốc cây bên cạnh thu hút sự chú ý của cả hai. Một bóng đen vụt chạy ra đi vào trong phía rừng sâu.
- Đứng lại.
Tuyết Dao nhanh chóng chạy đuổi theo. Y thấy vậy cũng bám theo hắc y nhân kia. Cả hai vượt qua từng bụi cây lớn nhỏ theo dấu vết người trước mặt. Khu rừng tối chẳng nhìn thấy lối đi chỉ có một chút ánh sáng của trăng để nhìn rõ hướng đi của hắc y nhân.
- Đứng lại.
Nàng vượt qua một con suối rồi đi qua một ngọn núi mà hắn vẫn chưa có ý định dừng lại. Lúc này thì cơ thể nàng đã thấm mệt cùng những vệt mồ hôi lăn dài. Nàng cũng là người bệnh mới khoẻ lại được vài ngày thì làm sao có thể chạy suốt một quãng đường dài như vậy.
Cả hai đuổi theo hắn đến một vách núi thì hết đường. Nàng dừng lại hít thở sâu rồi nhìn hắn. Gương mặt nàng thấm mệt đưa kiếm chĩa thẳng vào người hắn.
- Nói, ngươi là ai ?
Hắn nhìn nàng với ánh mắt sắc lạnh một mực không trả lời nàng. Tuyết Dao liền tiến lại gần hơn, nàng tiến một bước hắn liền lùi một bước. Đến cuối cùng khi mũi kiếm đã ở trước mặt còn phía sau là vực sâu hắn liền kiên quyết quay đầu lại nhảy xuống dưới. Tuyết Dao thu kiếm lại chạy đến nhìn xuống cái hố sâu thẳm kia.
- Hắn ta nhảy xuống đó sao ?
- Ở dưới sâu như vậy hắn ta không chết thì cũng phí thật đó.
Liên Vương đi đến bên cạnh nàng khoanh tay trước ngực mà cảm thán.
- Huynh có tin là ta đẩy huynh xuống dưới đó không hả ?
- Nào dám nào dám.
Y cười khổ nhìn vẻ mặt lạnh như băng của nàng. Kiếp trước y đã làm điều gì mà bay giờ lại phải cam chịu trước một nữ nhân như nàng chứ. Tuyết Dao quay người trở lại miếu Huyền Thanh với bao suy nghĩ trong đầu.
- Nàng nghĩ xem tên hắc y nhân đó tại sao lại ở đây ?
- Ta cũng không biết. Nhưng chắc chắn một điều hắn ta có liên quan tới việc miếu Huyền Thanh bị phá nát.
- Ta dám chắc là hắn không ít thì nhiều cũng góp phần vào việc này.
Nàng nhíu mày quay sang nhìn y.
- Tại sao huynh biết ?
Liên Vương khẽ cười cúi xuống nhặt một mảnh vải đen ở dưới tảng đá lớn lên rồi đưa ra trước mắt.
- Khi nãy ta có để ý phía dưới y phục của hắn có rách một mảnh vải. Trùng hợp thay ở đây cũng có một mảnh vải có thể khớp với vết rách đó.
Nàng cầm lấy mảnh vải đen trên tay của y rồi nắm chặt. Hắc y nhân kia chắc chắn là có quen biết với Tinh Huyền Thanh. Nếu đã vậy thì cũng sẽ biết đến xuất thân của bà ta. Theo lí mà nói thì cũng sẽ biết tới mẫu thân của nàng. Vậy hắn đi tới đây phá huỷ miếu là có mục đích gì ?
- Chúng ta về cung trước tránh để bị phát hiện.
Cầm mảnh vải trên tay, Tuyết Dao cất vào trong vạt áo. Chuyện này nhất định không đơn giản. Thân phận thực sự của nàng cũng như câu chuyện về mẫu thân nhất định nàng phải làm sáng tỏ tất cả. Cho dù đó có là lời nói suông hoặc cố ý thì chắc chắn cũng sẽ có mục đích cả. Không ai rảnh tới nỗi bịa ra cả một câu chuyện dài như vậy để lừa nàng.