Cừu thiếu chủ cầm theo kiếm bắt đầu lao vào chém giết đám truy binh, hắn ta dùng kiếm giết chết bọn chúng, tự mình mở ra một con đường máu, cũng ngăn cản được đám thổ phỉ đang ráo riết đuổi theo Phượng Lôi Ngọc.
Giờ phút này khi nguy hiểm đã vây quanh nhưng hắn ta vẫn ung dung, khí chất cuồng ngạo không thể kiềm chế được. Mặc dù trong tay đối phương có vũ khí rất lợi hại, cũng không rõ là vật gì thần bí và tại sao nó lại khủng bố đến thế nhưng Cừu thiếu chủ vẫn sẽ kiên cường chiến đấu không chịu khuất phục.
Lần này, đám người kia thực sự gây ra cho hắn ta rất nhiều phiền toái.
Thân hình hắn ta nhanh chóng tránh né các đòn tấn công của kẻ địch, một thân hồng y nhẹ nhàng xuất chiêu mà giống như đang sải cánh bay lượn. Trường kiếm trong tay vung lên rồi lại xuống, từ trong đám truy binh đông như kiến kia hẳn ta đã điên cuồng chém giết.
Nam tử đeo chiếc mặt nạ hình thù quỷ dị ấy lần thứ hai giơ súng trong tay lên, họng súng lạnh như băng nhắm vào thân ảnh đang chiến đấu, động tác linh hoạt liên tục thay đổi kia.
Cừu thiếu chủ biết, nam nhân kia có thể tùy thời mà kích hoạt cơ quan nào đó, sau đó ám khí sẽ phá vỡ tất cả trở ngại, bắn vào thân thể của hắn ta.
Hắn ta không phải là người yêu tiền đến mức không cần tính mạng, tất nhiên cũng hiểu được đạo lý chỉ cần lưu lại ở Thanh Sơn không lo bị thiếu củi đốt. Nhưng mà, bây giờ hắn ta không cách nào để nhanh chóng thoát thân. Hơn nữa, hắn ta vô cùng lo lắng, đám cướp này sẽ đuổi theo Phượng Lôi Ngọc sau đó gây ra bất lợi đối với nàng.
Hắn ta đem trường kiếm trong tay xuất ra một chiêu, nhảy lên, nhắm chuẩn cơ hội bắt được Cừu Trí Tín, đem hẳn ra chắn trước người mình.
Người khác có thể bỏ qua không giết nhưng tên Cừu thiếu chủ này nhất định phải chết!
Súng của tên nam nhân đầu trâu mặt ngựa đã nhắm vào hắn ta.
Cừu Trí Tín sợ tới mức sắc mặt trắng bệnh, hướng nam tử đầu trâu mặt ngựa cầu cứu: “Chu đại nhân, đừng nổ súng!”
Nam tử đầu trâu mặt ngựa đột nhiên nheo mắt lại, sắc bén lóe lên.
Cừu thiếu chủ sửng sốt: “Chu đại nhân? Ngươi không phải là thổ phỉ, ngươi là một quan binh?!”
Cừu Trí Tín biết mình đã lỡ lời, ấp a ấp úng lắp bắp nói: “Cừu thiếu chủ, chắc chắn hôm nay ngươi không trốn thoát được rồi. Mau buông ta ra, ta sẽ nói giúp ngươi mấy lời tốt đẹp với Chu đại nhân, để ngài tha cho ngươi một con đường sống”
Cừu thiếu chủ đặt thanh kiếm dài trên cổ hắn, ghì chặt xuống: “Nói, bọn họ rốt cuộc là ai?”
Cừu Trí Tín sợ hãi nhìn trường kiếm trong tay Cừu Tỉ thiếu, lưỡi kiếm vẫn nhuốm đầy máu tươi, xung quanh khí lạnh tản ra giống như hơi thở của thần chết.
“Ngươi không có bản lĩnh đụng vào họ đâu, ta nói ra chỉ sợ là sẽ dọa chết ngươi…”
“Bằng”, một tiếng “súng” vang lên, họng súng bốc khói, Cừu Trí Tín ban nãy còn ba hoa giờ đã bị đạn bắn xuyên tim, cũng không kịp nói hết câu, hắn ta có chút khó tin, hai mắt trừng to, gương mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
Nam nhân đeo mặt nạ cười lạnh: “Nếu bạc đã về đến tay, giữ mạng cho một kẻ như ngươi cũng là một tai họa” Chỉ cần hôm nay giết chết Cừu thiếu chủ, về sau tuyệt đối sẽ không phải lo lắng đêm dài lắm mộng”
Cừu thiếu chủ tuyệt đối không ngờ rằng mình cùng người †a hợp tác để chiếm lấy sản nghiệp của Cừu gia, nào ngờ đến cuối cùng, hắn ta cũng chỉ là một quân cờ, bị người khác lợi dụng, cuối cùng gặp cảnh “giảo thố tử, tẩu cẩu phanh”. Hai mắt hắn ta từ từ nhắm lại, thân thể cũng chậm rãi trượt xuống trước mặt Cừu thiếu chủ.
Cừu thiếu chủ không chút sợ hãi nhìn chằm chằm nam nhân đeo mặt nạ quỷ dị, ha ha cười lạnh: “Chu đại nhân, nếu như ta không đoán sai, các ngươi hẳn là quan binh xung quanh Hà Đông đúng chứ? Chặc chặc, không nghĩ tới người như các ngươi thế nhưng lại ngụy trang thành thổ phỉ, cấu kết nội tặc, cướp ngân trang Cừu gia chúng ta”.
Chu đại nhân bị phát hiện thân phận có chút ngoài ý muốn: “Ngươi làm sao biết được?”
“Bản thiếu chủ ta đây xuôi bắc ngược nam, kiến thức tự nhiên là không ít. Càng đừng nói đến giọng nói của các địa phương ta đều nhớ rõ ràng và có thể phân biệt được. Ngươi cùng binh lính dưới tay ngươi, ít nhiều khi nói chuyện sẽ có một chút giọng điệu của Tấn Châu”