Tự ủ trái đắng cho mình ăn, lúc trước ngươi tay cầm ngân thương bên đường cướp dâu uy phong bao nhiêu, đợi đến lúc đại hôn của ngươi liền để người phải chật vật bấy nhiêu.
Nghĩ lại đến đại hôn của hắn vẫn còn nhiều ngày như vậy, đám người này chiêu trò gì chả nghĩ ra được, nghĩ tới là nhiệt huyết đã dâng trào, không đợi được muốn nhìn thấy náo nhiệt.
Toàn bộ biểu hiện trên mặt nàng đều bị Mộ Dung Phong thu vào tầm mắt trong lòng cũng ngầm nở nụ cười ranh mãnh.
Đêm động phòng lần đó, trò đùa dai của nàng và Cừu Thiếu Chủ, Mộ Dung Phong trước giờ chưa hề tức giận.
Ngược lại, còn có chút mừng thầm.
Hắn biết, Cừu Thiếu Chủ dùng phương thức trò đùa dai này để nói với hắn, bản thân đã hoàn toàn buông bỏ được Lãnh Băng Cơ, muốn giảng hòa với hắn.
Người này mặc dù trong có vẻ phong lưu yêu mộ của hồ ly tinh, những đích thực là một người nam nhân. Lãnh Bằng Cơ có được một người cùng vào sinh ra tử như vậy, cũng là phúc khí của nàng.
Lúc Thẩm Phong Vân rời đi, cũng là đăm chiêu ủ dột mà đi.
Ngày đại hôn của Thẩm Phong Vân và Lục Vụ đã định rồi, mười ngày sau, đầu tiên là đưa thiệp hồng cho Lãnh Băng Cơ xong, sau đó phủ quốc công bắt đầu khua chiêng gõ trống thu xếp hôn sự.
Đã nhận được ủy thác của người, thì phải hết lòng vì việc của người. Lãnh Băng Cơ quyết định phải tặng cho hai người Thẩm Phong Vân và Lục Vụ một phần đại lễ, dốc sức chế tác ra một bộ giá y gấm Lưu Vân làm hành động kinh thành.
Hoàng để gả con gái, ngõ hẻm cả thành đều trống không, bách tính đều muốn tề tựu ra đường phố, tranh nhau nhìn phong thái của công chúa. Các mệnh phụ bách quan trong triều cũng muốn nhập cung đưa gả. Giá y gấm Lưu Vân của Nghê Thường Các, chính là muốn lúc này để kinh diễm cả kinh thành, nổi danh ca Trường An.
Mộ Dung Phong những ngày rảnh rỗi này, đều ở nhà cùng vợ con.
Tiểu Vân Triệt thường xuyên suốt ngày nói về Cừu phụ thân, đối với vị nhà mình thì thích làm bộ, ăn nói rất ý tử vương gia phụ thân không phải rất hài lòng.
Không có đẹp trai bằng Cừu phụ thân, không có thú vị bằng Cừu phụ thân, không có gan dạ bằng Cừu phụ thân, không có thương mình bằng Cừu phụ thân…
Tiểu Vân Triệt đếm trên đầu ngón tay ngón chân quở trách, trêu chọc Mộ Dung Phong đến mức mặt mũi ai oán và hiu quạnh.
Cái khác thì cũng nhận, nhưng hắn đường đường là Phong vương gia có lúc nào mà nhát gan chứ?
“Người mỗi tối đều chiếm giường của mẫu thân, nhất định phải ngủ cùng mẫu thân, không phải là sợ quỷ sao? Cừu phụ thân của con trước giờ sẽ không như vậy, con là một đứa trẻ mà còn biết nam nữ bảy tuổi không chung chiếu được mà!”
Đứa trẻ ghen tuông với Mộ Dung Phong, ban đêm độc chiếm Lãnh Băng Cơ, trước khi ngủ vẫn còn là nhân trong bánh quy kẹp cơ mà, sớm thức dậy đã thấy mình thành vỏ sủi cảo rồi. Mộ Dung Phong ôm mẫu thân gắt gao, bản thân muốn chết một cái chân nhỏ vào thôi cũng khó.
Tiểu Vân Triệt là từ trong đáy lòng đã xem thường phụ thân nhà mình, nói năng hùng hồn đầy lí lẽ.
Vấn đề này, Phong Vương cũng không có cách nào mà đi tranh luận với một đứa trẻ. Hắn nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy lòng tiểu tổ tông nhà mình, nhưng cũng vô phương.
Quan hệ ấm áp hòa hợp của hai người, đến từ trận tuyết đầu mùa ở thượng kinh.
Mùa đông ở thượng kinh năm này đển rất vội vã, mới hôm qua vẫn còn nắng ấm, chỉ trong vòng một đêm, đột nhiên nhiệt độ hạ xuống, gió bắc rít, màu trời u ám, được nửa ngày sau thì bông tuyết đã bay lên.