Na Trát Nhất Nặc lắng lặng nghe hắn nói hết, cũng không hề ngắt lời Na Dạ Bạch càng nói những lời vô ích càng kích động, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề.
Na Trát Nhất Nặc không hề khẩn trương, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua chỗ hắn, sau đó khit mũi hừ nhẹ một tiếng.
“Như vậy thì có sao? Chẳng lẽ không nên ư?”
Na Dạ Bạch có chút không thể tin nổi: “Ngươi còn dám nói ra những lời này sao? Ta là ca ca của ngươi, là thái tử của Nam Chiếu!”
“Cũng là bởi vì huynh là ca ca của ta, ta xem huynh như người thân, thậm chí coi trọng huynh hơn chính bản thân mình. Vì huynh mà từ nhỏ ta liều mạng học cổ thuật, không quản đường xa vạn dặm đi đến Trường An Ba Thục lén tập vụ thuật, đi khắp bốn phương kiếm tìm danh y, nô lực nhiều như vậy mà không hề oán thán, cũng không hề nuối tiếc; Vì huynh, ta cam nguyện chịu cảnh vong quốc, bị người đời sỉ vả bêu danh; Vì huynh mà ngăn cản thiên quân vạn mã của Mộ Dung Phong, cũng chỉ để huynh có thể rút lui an toàn. Ta có gì không làm vì ngươi, ta tự coi mình là con sâu cái kiến, xem huynh là ý nghĩa để ta tồn tại. Thế nhưng kết quả ra sao?
Na Trát Nhất Nặc đột nhiên giật mạnh cổ áo của mình, để lộ ra một bên vai Ở đó có một vết sẹo lớn hơn quả trừng gà, xung quanh hiện ra màu hồng phấn, hẳn là vừa khép miệng.
Na Dạ Bạch trợn tròn mắt: “Cái này, đây không phải……”
“Huynh nên biết chính xác đây là thứ gì! Thiêu chết! Tàn nhẫn dùng bản ủi trực tiếp in lên, tiếp theo là xé rách một mảng da thịt! Còn đây là vị trí ta bị trúng tên.
Biết tại sao không? Cũng bởi vì huynh trở thành tù binh của Trường An còn ta trốn thoát bình yên. Phụ vương và mẫu hậu nói ta tham sống sợ chết, không để ý gì đến huynh, bọn họ sai người trực tiếp rút mũi tên đã gãy ra, cầm máu bằng cách thiêu chết ta, để cho ta vĩnh viễn nhớ kỹ lần giáo huấn này.
Huynh vì lợi ích của bản thân, không để ý đến lời ta khuyên nhủ, khiến cho Nam Chiếu hao binh tổn tướng. Phụ vương và mẫu hậu cfing không hề hỏi mà đem tất cả sai lầm đổ hết lên người ta, nói với quần thần và bách tính tất cả đều là ta làm, ta phải vì giải vây cho huynh mà hứng chịu mọi tội lỗi, tránh tốn thương hình tượng của huynh trong lòng con dân Nam Chiếu.
‘Sau đó, bất công và tàn nhẫn nhất chính để cho ta lấy mạng đổi mạng, đổi cho ta làm con tin để huynh được trở về Nam Chiếu, tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý của huynh!
Ta và huynh đều là con cái của bọn họ, tại sao đối đãi lại khác biệt như ngày với đêm? Lúc ta cam tâm tình nguyện nỗ lực là một chuyện, nhưng các.
người lòng tham không đáy vắt kiệt đến chút sinh lực cuối cùng của ta như thế này thì lại là chuyện khác!
Ta thừa nhận, hôm nay chính là ta đang cố ý. So tài một hồi, cho dù là thắng hay thua, ta đều có thể đạt được những mục đích khác ngau. Nếu Lãnh Băng Cơ ghi hận trong lòng, nhất thời bị ham muốn ích kỉ lấn chiếm, có thể sẽ thật sự cho huynh an nghỉ tại Trường An.
Chỉ có như vậy, ta mới có một chút hi vọng được quay trở về Nam Chiếu!
Nếu không, không phải ta sẽ phải chôn xương ở Trường An, cả đời này cũng không thể quay về Nam Chiếu hay sao?”
Na Dạ Bạch thở dốc, tức giận nhìn nàng ta chäm chẵm, đôi môi cũng run lên kịch liệt: “Ngươi đang muốn tạo phản phải không!”
“Cứ coi như ta muốn tạo phản, vậy huynh có thể làm gì được ta? Nếu ta xảy.
ra chuyện gì không hay xem ai có thể thay huynh làm tù nhân nào?”
Na Dạ Bạch cứng rần không được liền đổi thành thái độ mềm mỏng.
“Ca ca luôn không bạc đãi gì ngươi. Ta luôn coi ngươi giống như kiêu ngạo của chính ta. Chẳng lẽ ngươi không để tâm gì đến tình huynh muội bao nhiêu năm của chúng ta hay sao?”