“Nhưng…”
“Đừng nhiều lời nữa, cứ quyết định vậy đi”
Lãnh Băng Cơ túm vạt áo Mộ Dung Phong, lắc lắc đầu với hắn.
Tỷ thí thì tỷ thí, Lãnh Băng Cơ nàng có nơi dựa vào, lại còn chưa từng sợ bất kì ai cả?
Nàng không muốn nhận đồ đệ nhưng khiến cho Na Trát Nhất Nặc quỳ trên đất, thành thành thật thật dập đầu kính trà với mình, việc đó lại mang đến sự hãnh diện cho Trường An và giết chết uy phong của sứ thần Nam Chiếu!
Chiến đấu vì bảo vệ nam nhân, quang vinh!
Lãnh Băng Cơ mỉm cười: “Mượn câu nói của Nhất Nặc công chúa, thước cũng có lúc ngắn, tấc cũng có lúc dài, mỗi người đều có ưu khuyết điểm riêng, một khi đã như vậy thì chúng ta tỷ thí như thế nào đây? Làm cách nào để phân thắng bại? Thế nào thì được xem là tỷ thí công bằng?”
Na Trát Nhất Nặc đã sớm có sự chuẩn bị: “Những thứ mà từ trước đến giờ ta học đều là cổ độc, còn Phong Vương phi tâm địa nhân từ, y thuật cao minh, nghe nói cũng đã từng học qua y cổ. Vậy thì ta giết người, ngươi cứu người. Ta hạ ba loại cổ độc, cho ngươi thời gian một nén nhang, chỉ cần ngươi có thể giữ lại được tính mạng của người này thì sẽ tính là ngươi thắng. Ngược lại đương nhiên sẽ xem là thua”
“Lấy mạng người làm tiền đặt cược, chẳng lẽ Nhất Nặc công chúa không cảm thấy việc đó quá mức tàn nhẫn sao?
“Trong nhận thức của Na Trát Nhất Nặc ta thì không có cái gì gọi là tàn nhãn. Thuật nuôi dưỡng cổ vốn là cá lớn nuốt cá bé, người phù hợp sẽ tồn tại, đây chính là quy tắc sinh tồn chung của nhân loại. Vì thế nếu Phong Vương phi mạnh hơn Na Trát Nhất Nặc ta thì ta sẽ thua tâm phục khẩu phục”
Lãnh Băng Cơ không còn lời nào để nói, nuôi dưỡng cổ đúng là như thế, thả hơn trăm con độc trùng vào cùng nhau rồi ăn lân nhau, con cuối cùng còn sống Còn việc bản thân cần làm chính là cứu người thuộc hạ này của nàng ta, cho nàng ấy một con đường sống. Thật ra quy tắc như thế vô cùng không công bằng Cái này giống như là ngươi giấu đi món đồ rồi để cho người khác đi tìm vậy, trận này dùng đạo lí giống thế để phân định thẳng thua.
“Thuật cổ độc hàng nghìn hàng vạn loại, sự huyền diệu bên trong đó đã vượt qua phạm trù nhận thức của mọi người, càng có vô vàn loại độc. Quy tắc tỷ thí lấy ưu điểm của bản thân so với khuyết điểm của người khác này của Nhất Nặc công chúa đưa ra có vẻ bất công”
“Ta cam đoan, tất cả cổ độc mà ta hạ không phải là tà thị hơn nữa còn là thuốc giải tầm thường có thể dễ dàng tìm thấy có thuốc giải, Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng chấp nhận: “Được, ta làm chủ còn ngươi làm khách, vậy theo làm theo lời ngươi nói đi”
Mộ Dung Phong hơi khẩn trương: “Nàng thật sự không sợ sẽ mất đi bổn vương sao?”
“Tuy chàng không có lòng tin vào y thuật của ta nhưng ta tin tưởng chàng, Dù ta có thua thì chàng nhất định cũng sẽ không vứt bỏ ta, chàng sẽ khiến cho nàng ta biết khó mà lui, đúng không?”
Mộ Dung Phong than nhẹ một tiếng: “Lời này khiến cho bổn vương có chút vừa vui vừa lo, thôi thì cứ cho rằng nàng đang khen ta đi”
Lãnh Băng Cơ liếc mất nhìn hẳn một cái: “Vốn dĩ là đang khen chàng đấy”
Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ trò chuyện vui vẻ, dường như không hề để ý đến lời khiêu khích của Na Trát Nhất Nặc.
Quần thần trong điện hai mắt phát sáng, xì xào bàn tán, bày ra vẻ mặt xem kịch vui.
Chuyện này thật đáng được mong đợi nha.
Kỳ Vương và Kỳ Vương phi rất vất vả mới có thể nối lại tình xưa, ngày đại hôn tổ chức vô cùng hoành tráng, ân ân ái ái khiến cho người thần đều tức giận. Bây giờ đã đến lúc gặp báo ứng, công chúa nước Nam Chiếu vậy mà lại chen một chân vào.