Huynh đệ hai người đều là hậu duệ của vương thất Nam Chiểu, lẽ ra ai cũng đều là báu vật trong tầm tay, nhung đãi ngộ của hai người lại khác nhau một trời một vực.
Na Dạ Bạch ở Nam Chiếu được ăn ngon uống tốt, người đẹp vây quanh hầu hạ, cuộc sống xa hoa lãng phí, khiến cho hắn ta kiêu căng tùy hứng, it kỷ lĩa biến thái, nếu bên người không có cao thủ như mây sợ là đã sớm xảy ra chuyện không may.
Na Trát Nhất Nặc phải vì cứu hắn ta mà bôn ba khắp nơi, học tập cổ thuật, độc thuật, vụ thuật, khốn khổ tu luyện, luyện được một thân bản lĩnh gặp khó không ngại, thấy nguy không lo. Tuy nàng ta tàn nhẫn, nhưng không thừa nhận không được, nàng ta rất thông minh cơ trí.
Cho dù là ai đều nhìn ra được, tương lai ai sẽ hơn ai.
Nhưng mà bây giờ Na Dạ Bạch bị bắt giữ, Nam Chiếu muốn dùng Na Trát Nhất Nặc đổi lấy tính mạng của Na Dạ Bạch, không thể nghi ngờ đây chính là lấy mắt cá bỏ rơi trân châu!
Lãnh Băng Cơ nhìn trân trối: “Phụ hoàng đồng ý rồi?”
Mộ Dung Phong lắc đầu: “Điều ước hào bình Nam Chiếu còn chưa đồng ý, mọi chuyện còn chưa biết được, phụ hoàng tạm thời còn chưa quyết định nhưng nếu bệnh của Na Dạ Bạch có thể tốt hơn, chắc là tám chín phần sẽ đồng ý”
Lãnh Băng Cơ suy nghĩ tâm tư hoàng đế, hoàng để hy vọng Na Dạ Bạch có thể quay về Nam Chiểu, nếu có thể để Na Trát Nhất Nặc ở lại Trường An vương triều làm con tin, bên ngoài nhìn. vào là dệt hoa trên gấm, nhưng mà nàng ta rất gian xảo, ở lại không thể nghi ngờ cũng là một tại họa.
Cuối cùng vẫn phải xem ý hoàng đế thế nào.
“Phụ hoàng có biết, Na Trát Nhất Nặc chính là người năm năm trước hạ cổ cho Linh bà, ám sát ông ấy không?”
Mộ Dung Phong gật đầu: “Hôm nay khi Na Trát Nhất Nặc nhìn thấy phụ hoàng đã thừa nhận, hơn nữa còn dập đầu nhận tội với phụ hoàng, tất nhiên cũng không thể nói thêm được cái gì, hai nước giao tranh không chém sứ giả, phụ hoàng và thể hiện chính mình rộng lượng, không thể tiếp tục so đo”
Cũng phải, giết cũng không giết được còn so đo thế nào?
Nàng im lặng không nói, Mộ Dung Phong lại nhỏ giọng nói: “Lúc này có người gây khó dễ cho nàng?” . truyện tiên hiệp hay
Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Có người nói Tiểu Vân Triệt hông phải là con người”
Mộ Dung Phong lạnh lùng cười: “Ai?”
Lãnh Băng Cơ mỉm cười: “Làm sao vậy? Muốn tìm người tính sổ?”
“Dám can đảm làm khó dễ nàng, chẳng lẽ không nên dạy dỗ một chút sao?”
Biết giúp đỡ vợ đánh người xấu, trẻ nhỏ dễ dạy, có tiến bộ.
Lãnh Băng Cơ mỉm cười: “Yên tâm, bà ta không có ngày lành, có lẽ là hôm nay ra cung, bà ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà thân bại danh liệt. Loại người nhảy nhót làm trò cười này còn không đến lượt người ra tay.
Mộ Dung Phong thấy nàng đã có tính toán trước, thì không tiếp tục truy cứu nữa, chỉ là theo ống tay áo vươn lên, âm thầm cầm lấy bàn tay mềm mại không xương của Lãnh Băng Cơ.
“Sau này không cần nén giận, cho dù chọc phải tai họa cũng có ta che chở cho nàng.”
Lãnh Băng Cơ ta là người sẽ nén giận sao? Nhưng mà lời âu yếm vẫn là rất dễ nghe, Lãnh Băng Cơ nghe lời đồng ý, cảm giác có nam nhân bảo vệ còn rất tốt, nếu ta thật sự là tiểu tinh linh chọc trời chọc đất chọc khắp nơi, cũng không biết Mộ Dung Phong ngươi có thể che chở ta lên trời xuống đất được hay không?
Tiểu Vân Triệt chính là cái bóng đèn nhỏ, ngồi giữa hai người, hôm nay thật nghe lời, giống như một người lớn, nghe thấy hai người vẫn luôn nhỏ giọng nói chuyện không ngừng có chút ý kiến.
“Phụ thân sao người lại không công bằng như vậy?”