Mộ Dung Phong làm như không thấy nghiêm phạt này, còn làm trầm trọng thêm.
“Có biết sai chưa?”
“Biết sai rồi”
“Sau này còn dám trêu đùa ta như vậy không?”
“Không dám”
Trong giọng nói của Lãnh Băng Cơ hầu như là tiếng khóc nức nở, ngoan ngoãn không giống nàng.
“Gọi một tiếng dễ nghe đi”
“Kỳ..”
“Không đủ ngọt”
“Phu quân, ta, ta khó chịu.”
“Cầu xin ta?”.
Lúc này, Mộ Dung Phong giống như là vị tướng chinh chiến sa trường nhìn xuống từ trên cao, thể hiện sự dũng cảm và quyết đoán, có thể vô tình đè ép sự quật cường của Lãnh Băng Cơ, để nàng trở nên nói gì nghe nấy.
Con thỏ trắng nhỏ bị ăn sạch.
Con thỏ trắng nhỏ khóc không ra nước mắt.
Con thỏ trắng nhỏ cho rằng nói yêu đương với muôn loài là không khoa học, đối mặt với con sói có thân thể khỏe mạnh, tinh lực dồi dào, hơn nữa còn mãi mãi không thỏa mãn, không phải, là con sói dâm dê, thì sớm muộn gì mình cũng sẽ mệt chết trên chiếc giường cao ba thước này.
Mình có nên cho hắn uống thuốc bồi bổ không? Không đúng, là thuốc hạ hỏa.
Lửa cháy năm năm thì ai có thể chịu được? Muốn khóc quá.
Mộ Dung Phong cảm thấy mỹ mãn. Nếu muốn chinh phục lòng của nữ nhận thì phải chinh phục thân thể của nữ nhân trước. Nếu muốn chinh phục lòng của nam nhân, thì nhất định phải chinh phục dạ dày của nam nhân trước. Chân lý đều không đổi thay từ xưa đến nay.
Ai cũng nói mình chỉ cưng chiều Vương phi, bị thê tử quản lý, điều đó bất lợi cho thân phận cùng uy danh của vương gia.
Không sao cả, về sau, ban ngày ta sợ nàng, còn ban đêm nàng sợ ta. Đây mới là âm dương phối hợp, bổ sung cho nhau. Uy danh bên ngoài của hắn gì gì đó đều là mây trôi mà thôi.
Trang Tử không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá?
Còn nữa, Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn ngực của con thỏ trắng nhỏ, trông vô cùng thơm ngon.
Chỉ hy vọng thời gian như vậy sẽ kéo dài mãi mãi.
Cừu Thiếu Chủ đi ra khỏi Triều Thiên Khuyết, sững sờ trong bóng đêm một hồi, sau đó hơi khơi nhếch khóe môi cười khổ, chỉ còn một mình cô đơn. Quả thực nên đi tìm Tiểu Vân Triệt thôi.
Không ai ngăn mình cả.
Tiểu Vân Triệt cũng đã sớm không tim không phổi ngủ mất rồi. Đại hôn của phụ mẫu đối với hắn mà nói, hắn vốn không hiểu có ý nghĩa như thế nào. Hắn chỉ biết là, hôm nay vương phủ vô cùng vui vẻ, có pháo, có kẹo hắn thích, có rất nhiều người chơi cùng hắn. Hắn ước gì mỗi ngày đều ồn ào náo động như vậy.
Phượng Lôi Ngọc còn canh giữ ở trước mặt hắn, không đi nghỉ ngơi.
Phượng Lôi Ngọc nghe thấy tiếng bước chân của Cừu Thiếu Chủ, thì hoảng sợ vội vàng đứng dậy quay đầu lại, nhìn Cừu Thiếu Chủ đội mũ phượng trùm khăn trùm đầu mà có hơi kinh ngạc.