Cũng là y phục màu đỏ mà được mặc trên người hắn, lại khác hẳn Cừu Thiếu Chủ.
Cừu Thiếu Chủ mặc y phục màu đỏ có vẻ quyến rũ xấu xa mị hoặc, giống như là gấm vóc đỏ lăn tăn trên mặt nước.
Mộ Dung Phong mặc y phục đỏ thì giống như là núi xanh đình nhạc, kiên cường, phong độ hiên ngang.
“Dung Phong” Lãnh Băng Cơ bị sắc đẹp cám dỗ thử mấp máy môi: “Thật xứng với Băng Cơ”
Mộ Dung Phong doạ dẫm nhìn nàng chằm chằm.
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Nếu không thì gọi là chồng?”
“Nàng mới là chồng!”
Lúc này, Lãnh Bằng Cơ mới hậu trị hậu giác nghĩ xưng hô chồng ở cổ đại hình như là để chỉ thái giám. Nếu xưng hô này bị người nghe được thì đúng là không thích hợp.
“Vậy gọi là gì? Cũng không thể gọi chàng là Mộ Dung đúng không? Nếu không thì gọi là đại ca? Đại thúc?”
“Ta già như vậy sao?” Mặt Mộ Dung Phong đen sạm lại, hắn hướng dẫn từng bước mà giảng giải: “Nàng có thể gọi ta là phu quân hoặc là tướng công”
Lãnh Băng Cơ lấy lòng cười cười: “Phu quân khá thô tục, nếu không ta gọi chàng là người thương?”
Hai chữ đơn giản làm Mộ Dung Phong nghe mà chấn động: “Nàng nói cái gì?”
“Ta gọi chàng là người thương, không phải từ này nghe hay hơn sao?”
Đâu chỉ là êm tai? Mỗi của Mộ Dung Phong nặng nề mà hạ xuống: “Gọi lại lần nữa đi.”
“Vậy chàng buông ta ra trước” Lãnh Băng Cơ bàn điều kiện..
Đôi tay to lớn đầy đặn và thon thả của Mộ Dung Phong lén lút tuần tra tới lui, nụ cười trên khóe môi càng thêm hống hách: “Không thả, ta tự có biện pháp khiến nàng cầu xin tha thứ, nàng ngoan ngoãn gọi hơn mười lần đi, ta nghe chán rồi mới thôi.”
Lãnh Bằng Cơ hít vào một hơi, khó có thể nhẫn nại mà vặn eo ếch: “Mộ Dung Phong, nếu chàng không buông ta ra, ta rất gấp rút!”
Mộ Dung Phong nhíu mày quan sát nàng với vẻ mặt tràn đầy bỡn cợt: “Là gấp rút như thế nào?”
Hắn bất thình lình đưa tay vào hông của nàng, rồi hơi dùng sức, Lãnh Băng Cơ nhất thời rụt người lại, nàng cười “ha ha ha” không ngừng, cười đến mức run rẩy hết cả người, không thể kiềm chế.
“Còn gấp gáp không?”
Lãnh Bằng Cơ cười được đến mức không thở được, đầu tóc rối tung xõa ra trên giường, sắc mặt ửng đỏ, nàng vừa thở hồng hộc vừa lên tiếng: “Đây là chàng ỷ mạnh hiếp yếu!”
Mắt Mộ Dung Phong càng ngày càng tối đi, trở nên sâu thăm giống như là nhuộm mực đậm, lại giống như toát ra ngọn lửa mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Hắn nghiêm trang gật đầu: “Đúng vậy, thường được gọi là mạnh, bạo”
Lãnh Bằng Cơ không khỏi nghẹn ngào, cái này gọi là không biết xấu hổ vô địch thiên hạ. Ở trên giường, Mộ Dung Phong rất biết cách phát huy tiềm năng mặt dày mày dạn của hắn, giống như chó xù lông lại vừa giống như chó trụi lông, thỉnh thoảng còn có thể là một con cún con.
Hôm nay, chó xù lông Mộ Dung Phong bị chọc giận là một chó săn lớn.
Lãnh Băng Cơ kinh sợ, thức thời mà cầu xin tha thứ: “Lần sau ta không dám nữa vẫn không được sao?”
“Còn có lần sau sao? Đây là thành thân không phải là thái gia gia. Bản vương đã dày công bày mưu tính kể nhiều ngày như vậy, mà nàng cũng dám trêu đùa ta! Ngay cả cảnh nàng đội mũ phượng trùm khăn trùm đầu bản vương cũng chưa từng thấy tận mắt” . ngôn tình tổng tài
Bộ dạng ta không mặc quần áo chàng cũng thấy rồi, còn thích xem bộ dạng ta mặc y phục à? Hơn nữa, chẳng phải lúc ta đội mũ phượng trùm khăn trùm đầu đã bị chàng lột ra rồi sao?