Thẩm Phong Vân trên mình còn mang mệnh lệnh của hoàng đế, cứu trợ thiên tai và chống lại dịch bệnh mới là trọng trách lớn nhất phải làm. Đi cùng với Mộ Dung Phong, lần này lại được sát cánh chiến đấu, chinh chiến sa trường, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn, thực hiện ước mơ trước đây, và nhận ra được nhiệt huyết hào sảng trong sự nghiệp kiến quốc của ông nội và cha mình.
Rời đi có chút không đành lòng. Cập nhật truyện nhanh tại { ТгumTruуe n.мE }
Mộ Dung Phong hiểu rõ sự việc, cũng không níu kéo.
Đặc biệt đối với Cừu thiếu chủ, hắn sớm đã nhìn không thuận mắt rồi.
Mỗi lần ngủ cùng Lãnh Băng Cơ, hắn ta đều đứng ở bên ngoài lều, thổi sáo như ai oán nức lòng, như muốn âm thầm nói với Lãnh Băng Cơ về sự co đơn, đáng thương của mình.
Thổi đến nỗi lòng người thêm ý phiền loạn.
Độc dược do côn trùng mà Na Trát Nhất Nặc gây ra, hắn †a lại giả vờ đáng thương mà bắt Băng Cơ phải hầu hạ thuốc thang.
Đối với Cừu thiếu chủ, hắn cũng có chút thương cảm, nhưng trong lòng cũng cảm thấy ganh tị chua xót và khó chịu vô cùng.
Hắn ta da dẻ đẹp hơn, phú quý hơn, có tài ăn nói khéo léo hơn hắn, tài trí thì ngang ngửa, người nam nhân như vậy ai mà không thích?
Nếu không phải đang hành quân đánh trận, cả một doanh trại đều là những nam nhân chưa vợ, Mộ Dung Phong hận không thể lập tức đem tới cho hắn mấy nàng mỹ nữ, thêm chút gió xuân men rượu say để cao hứng, dập tắt đi dòng suy nghĩ của hắn ta.
Cho nên, nhanh chóng tiên hắn ta lên đường.
Lãnh Băng Cơ đã lấy trộm được một ít con ngãi độc từ chỗ của Na Trát Nhất Nặc, định sẽ đưa cho Thẩm Phong Vân, mang về Dự Châu, cũng dễ để loại trừ căn nguyên dịch bệnh, trả lại một Dự Châu thái bình.
Thẩm Phong Vân và Cừu thiếu nhìn nhau, ánh mắt lóe lên tia bỡn cợt ở trong đó.
Cừu thiếu chủ vén tay, để nàng nhìn thấy vết thương bị cắn lúc nãy: “Nàng cũng biết rồi, ta ghét nhất là côn trùng, cho nên, đừng có trông chờ gì vào ta.”
Thẩm Phhong Vân nét mặt cũng nhăn nhúm: “Đường đi xa xôi như vậy, lỡ như ta làm chết nó thì làm sao? Bọn ta cũng không biết cách xử lí”
Lãnh Băng Cơ bèn do dự, Thẩm Phong Vân nói cũng có lí, đối với những con ngãi độc này tốt nhất là không được để có sai sót nào, giao cho người khác thật lòng không an tâm.
Nàng liền quay mặt lại, nói với Mộ Dung Phong: “Bên này cơ bản đã ổn định được đại cục rồi, ta muốn cùng với Thẩm Phong Vân và Cừu thiếu chủ quay về Trường An sớm một chút”
“Không được, đừng trông mong gì” Mộ Dung Phong liền phủ quyết: “Đợi ta khải hoàn rồi chúng ta cùng về kinh”
“Chàng nghe ta nói” Lãnh Băng Cơ từ tốn: “Bệnh dịch ở Dự Châu lần này không phải là do thiên tai, mà là dịch hại côn trùng do người Nam Chiếu gây ra. Muốn diệt trừ hoàn toàn dịch thì phải dùng con ngãi độc này để thu hồi tất cả những con nhộng và diệt trừ chúng. Nếu không, sẽ có một đợt đại dịch thứ hai.
Ta đến đây cùng với Thái tử Nam Chiếu để bằng mọi cách lấy được con ngãi độc này. Bây giờ đã có nó trong tay, mà cuộc chiến này chưa biết sẽ kéo dài bao lâu. Ta nghĩ là ta nên nhanh chóng trở về thành Dự Châu, chống dịch cùng Thẩm Phong Vân. Đợi tình hình ở Dự Châu ổn thỏa, ta sẽ trở lại Phong vương phủ đợi chàng khải hoàn trở về, hoặc sẽ đến tìm chàng, cùng chàng đánh địch”
Mộ Dung Phong tâm tình vẫn chưa xuôi.
Công thành đánh trận không phải chuyện một sớm một chiều, có trận kéo dài tới nửa tháng trời, hơn nữa Tiểu Vân Triệt vẫn còn ở kinh thành, Băng Cơ cũng không thể cứ mãi đi theo hẳn, con cái cũng không chăm sóc được chu đáo.
Hắn liếc nhìn Cừu thiếu chủ: “binh hộ tống nàng trở về”
y ta sẽ phái năm vạn kị Cừu thiếu chủ bĩu môi, Lãnh Băng Cơ này thật biết diễn, lúc trước ở cùng mình, hung dữ như hổ cái, nay chạy đến chỗ Mộ Dung Phong thì ngoan ngoấn như một chú gà con. Ngày.
ngày đều nhẹ nhàng mềm mại như người không xương kè kè Mộ Dung Phong, làm cho Mộ Dung Phong đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ rằng một cái hắt hơi mạnh sẽ khiến nàng ta té ngã.
Hắn cũng không muốn nghĩ, người con gái này nếu như giỏi câu dẫn, thì ngay từ đầu sao lại một mình cướp ngựa phi ra khỏi thành Bích Thủy?