Khi vừa nhận được tin dữ, Lãnh thừa tướng và Lãnh Thanh Hạc vội vàng chạy đến.
Lãnh Thanh Hạc vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lãnh Băng Cơ không nhúc nhích nằm ở trong ngực của Mộ Dung Phong, trông nàng vô cùng bình thản, ngay lập tức trái tim của hắn ta như muốn vỡ vụn.
Sau nửa ngày ngu ngơ nhìn, bỗng nhiên hắn ta vọt nhanh như cắt đến chỗ Mộ Dung Phong, dùng hết mọi sức lực đấm một quyền lên khuôn mặt của hắn.
Mộ Dung Phong cũng không tránh, cứ như vậy mà chịu một cú đấm, máu từ lỗ mũi tức thời chảy ra. Hắn gấp gáp cúi đầu nhìn Lãnh Băng Cơ ở trong ngực của mình, hắn bị đánh nhưng mà nàng cũng không tỉnh lại.
“Mộ Dung Phong, ta đã nói rồi, nếu như ngài cảm thấy Lãnh Băng Cơ không tốt thì ngài có thể trả muội ấy về cho ta, ta sẽ dẫn muội ấy về nhà! Thế nhưng bây giờ, ngài đã làm gì muội ấy? Hả? Tại sao muội ấy lại chết? Ngài nói cho ta biết, vì sao vậy? Không phải mọi chuyện đều đang rất tốt hay sao?”
Mộ Dung Phong ngơ ngác ngồi im, không nói một lời, cả người đều lộ rõ vẻ sa sút tinh thần, không hề có một chút sức sống.
Máu nhỏ trên vạt áo của hẳn, từ từ loang ra.
“Là ngài hại chết muội ấy, có phải không? Có phải là do ngài ép muội ấy đến chết hay không? Muội ấy sắp sinh, đang làm một người mẫu thân, vậy mà lại cam lòng rời xa trần thế như vậy, rốt cuộc là ngài đã làm cái gì?”
Lãnh Thanh Hạc giống như phát điên, điên cuồng đánh đấm vào Mộ Dung Phong: “Ta giết ngươi!”
Bất kể Lãnh Thanh Hạc có đánh mình như thế nào đi chăng nữa thì Mộ Dung Phong cũng không đánh trả, dường như, mỗi cú đấm đau thấu tim gan như vậy đều khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ít nhất, ngoài da càng thấy đau đớn thì trong lòng của hắn mới có thể thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau khi hắn nghe được mọi chân tướng từ miệng của Điêu ma ma, ngoại trừ cảm thấy đau lòng, thì toàn thân của hắn cũng đã chết lặng.
Thấy tình hình không ổn, Lãnh thừa tướng bước lên ngăn Lãnh Thanh Hạc lại: “Thanh Hạc, con tỉnh táo lại chút đi!”
Lãnh Thanh Hạc bị Lãnh thừa tướng cản lại, đấm đá không được nữa, lúc này dòng nước mắt nóng hổi từ trong hốc mắt mới mạnh mẽ tuôn ra, khóc không thành tiếng: “Lúc trước, ta không nên khuyên bảo Băng Cơ đồng ý lấy ngươi! Nên dẫn muội ấy quay về Tướng phủ sớm hơn một chút. Nếu không thì sao sự việc lại đến bước này?”
Điêu ma ma sốt ruột bảo vệ chủ nhân, cuống quýt giải thích giúp Mộ Dung Phong: “Lãnh công tử, Lãnh thừa tướng, chuyện này không thể trách Vương gia được, là do trắc phi, nàng ta cấu kết với Cẩm Ngu quận chúa, thi triển Nhiếp Hồn Thuật lên Vương gia, mê hoặc tâm trí của Vương gia. Vương gia hoàn toàn không thể điều khiển bản thân mình”
Lãnh thừa tướng quay mặt qua bên cạnh, khó có thể tin mà nhìn Lãnh Băng Nguyệt đang bại liệt trên mặt đất, sống dở chết dở, lúc này mới nhận ra Lãnh Băng Nguyệt đang nằm trong vũng máu hấp hối, đứa bé trong bụng chắc chắn là sẽ không giữ lại được.
“Băng Nguyệt, không ngờ con lại là loại người lòng lang dạ sói thế này, sao con lại có thể làm vậy với chính tỷ tỷ của mình? Cha thật sự nhìn lầm con rồi”
“Chẳng những như thế…” Đôi mắt của Điêu ma ma ngập nước: “Nàng ta còn từng bỏ thuốc độc cho Vương phi, giả mạo tên của Vương phi mà gả vào Vương phủ, châm ngòi ly gián, vu oan hãm hại!”
Lãnh Băng Nguyệt nhìn thấy cha của mình như thấy được hy vọng sống sót, bi thương năn nỉ: “Cha, mau cứu nữ nhi với, nữ nhi không muốn chết, nữ nhi muốn được sống!”
Lãnh thừa tướng muốn nói rồi lại thôi, Lãnh Thanh Hạc phãn nộ hét lên: “Ngươi đã hại chết Băng Cơ, còn mặt mũi nào mà đòi sống?”
Mộ Dung Phong vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ, bỗng lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ngươi muốn sống?”
Lãnh Băng Nguyệt gật đầu như băm tỏi: “Vương gia tha mạng, mau cứu ta. Ta sắp mất máu chết rồi: Mộ Dung Phong cố hết sức giật giật khóc nôi mà nói: “Muốn sống, được, người đâu, gọi đại phu rót thuốc, giữ lại tính mạng của nàng ta”
Lãnh Băng Nguyệt ngay lập tức cảm thấy có hy vọng, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Mộ Dung Phong lại dặn dò một câu, đánh vỡ mọi tưởng tượng của nàng ta.